(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Thính Ngôn sau khi xử lý xong mọi chuyện, chuẩn bị quay về, khi vừa bước vào cửa liền đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang đứng giữa phòng khách.
Bà ta nhìn vô cùng trẻ trung, trang điểm vô cùng sắc sảo, nhất thời xoay người lại, khi nhìn thấy Tô Thính Ngôn, còn có chút kinh ngạc.
Tô Thính Ngôn cũng ngây người: “Bà là…”
Nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp tuổi tác chỉ sắp xỉ hơn bốn mươi, nhưng lại không nhìn ra thân phận của bà.
Lúc này…
“Mẹ…mẹ quay về nước khi nào vậy.”
Lâm Nhứ lúc này cũng từ bên trong bước ra, nhìn thấy bên ngoài phòng khách đang có hai người phụ nữ đang ngơ ngác nhìn nhau, anh cũng có chút bất ngờ.
Mẹ?
Người này vậy mà lại là…
Mẹ ruột của Lâm Nhứ?
Dáng vẻ trẻ trung như vậy, Tô Thính Ngôn còn cho rằng vị này chính là bạn bè của Lâm Nhứ chứ.
Nhất thời, có chút không thích ứng được.
Tô Thính Ngôn lên tiếng: “Xin lỗi…tôi, tôi không biết”
Lâm Nhứ bước đến bên cô, kéo cô về phía mình, sau giới thiệu với An Mễ Hinh: “Mẹ, cô ấy tên là Tô Thính Ngôn, là vợ của con.”
“Vợ sao?”
An Mễ Hinh vô cùng kinh ngạc.
Há hốc miệng, nhìn dáng vẻ quả thật đã bị chắn động đến.
Lâm Nhứ ngược lại vô cùng tự nhiên ôm lấy eo của Tô Thính Ngôn: “Mẹ, mẹ đột nhiên quay trở về, là có chuyện gì hay sao?”
Câu nói này nhắc nhở cho An Mễ Hinh.
Bà lúc này mới phát hiện hành động vừa rồi của bản thân cũng quá khoa trương rồi, nhanh chóng nhìn Tô Thính Ngôn mỉm cười nói: “Xin lỗi, là do mẹ quá kinh ngạc, cũng vì chưa từng nghĩ đến A Nhứ sẽ có một ngày đột nhiên kết hôn như vậy, thằng bé trước đây, trước đây…”
Tô Thính Ngôn cũng có thể lý giải được, có lẽ chuyện kết hôn của anh vẫn chưa nói qua với người trong nhà.
Cô cũng ngại ngùng nói: “Cũng chỉ vừa mới kết hôn mà thôi…”
An Mễ Hinh vội vàng bước đến nắm tay Tô Thính Ngôn, tỉ mỉ quan sát một phen: “Thật xinh đẹp, không trách được A Nhứ vẫn không quen bạn gái, thì ra phải xinh đẹp như vậy.
mới có thể khiến cho A Nhứ rung động.”
‘Woa, mẹ của Lâm Nhứ khi khen người khác thật là…
Thật biết cách khen ngợi người khác.
Tô Thính Ngôn bình thường da mặt cũng không mỏng, nhưng giây phút này lại không nhịn được cảm thấy ngại ngùng.
Lâm Nhứ nhìn đầu dịu dàng nhìn nét ửng đỏ trên khuôn mặt của Tô Thính Ngôn, cô hiếm khi đỏ mặt một lần, trên khuôn mặt lúc này như nhiễm một tầng sương mù mỏng, khiến cho người khác rung động.
Lâm Nhứ trả lời cô: “Mẹ anh là nhà thiết kế.”
Tô Thính Ngôn cảm thấy có chút bất ngờ.
Nhìn An Mễ Hinh, trông chốc lát liền cảm thấy bà có chút quen thuộc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");