Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 7




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau lưng bỗng nhiên xuất hiện âm thanh khiến người ta bất ngờ.

Cô nghiêng đầu.

Anh mặc trên người âu phục màu đen, nơ xanh buộc chặt, mái tóc nam tính màu đen lộ ra gương mặt tuấn mỹ, anh lười biếng đứng đó, đầu ngón tay cầm tàn thuốc đã cháy một nửa, chứng minh anh đã đứng ở đây một lúc lâu rồi.

Anh nhìn Tô Thính Ngôn, chậm rãi rít một hơi, môi mỏng màu hồng phun ra một làn khói mù, làm cho gương mặt đẹp trai được trời ưu đãi kia của anh càng thêm hư vô mờ mịt, lại đầu độc lòng người.

Là người đứng đầu bảng kia?

Tô Thính Ngôn không nghĩ tới hai người lại gặp mặt nhanh như vậy.

Hơn nữa, cả người anh như vậy so với lúc ở trên giường càng thêm tuấn mỹ bất phàm, người đi ở trên hành lang không ai nói lời nào, nhưng không có ai là không nhìn anh.

Không hổ là người đứng đầu bảng…

Tô Thính Ngôn cong môi lên, trên mặt hiện ra nụ cười mang chút kinh ngạc.

“Làm sao, anh đi theo tôi tới đây là bởi vì anh có hứng thú với đề nghị buổi sáng của tôi?”

Đi theo cô tới?

Lâm Nhứ tiện tay dụi tàn thuốc.

Thật ra thì cô nói cũng phải không sai.

Anh đúng là có chút hứng thú với cô.

“Người bên trong kia…”

“Ồ, cái đó hả, vị hôn phu trước kia của tôi, anh cũng nhìn thấy, tôi bị đá, thảm không chịu được.”

Từ trọng giọng nói của cô, anh lại khoogn nghe ra chút thê thảm nào.

“Cô không đi vào hỏi rõ sao?”

Anh thấy hai người bên trong ôm đủ rồi, từ từ đi xa.

Tô Thính Ngôn rũ vai, “Cái cách vụng về giống như Tô Khuynh Tình mà tôi lại dùng ư? Hơn nữa, người không lạ gì tôi mà tôi cũng sẽ không hiếm anh ta, chúng ta vẫn nên nói về giao dịch của chúng ta đi…”

Cô quan sát anh, cảm thấy cả người anh xa hoa như vậy, xem ra thường ngày cũng thích loại cuộc sống xa hoa đó.

Như vậy không tốt, nhà họ Tô cô lại không có bao nhiêu tiền cho người ta phung phí như vậy.

Nhưng cũng may, cô cũng không định sống với người này cả đời, chẳng qua là tạm thời rất cần anh ta tới giải quyết vấn đề cấp bách mà thôi.

Cô nói, “Nếu như anh cảm thấy ba chục triệu còn ít thì tôi còn có thể đưa thêm.”

“Tôi chỉ muốn hỏi, nếu như tôi không đồng ý thì bước kế tiếp cô định làm sao?”

Cô không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy.

Tô Thính Ngôn sững sốt một chút mới nói, “Có thể là tìm đồng nghiệp của anh… Một lần nữa.”

“Được rồi, vậy cũng không nên phiền hà thêm lần nữa làm gì.”

Quả nhiên như vậy.

Lâm Nhứ cũng biết, chỉ sợ cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

“Anh đồng ý?”

Tô Thính Ngôn phát hiện, người này thật sự làm người ta đoán không ra…

Nhưng, đồng ý là tốt nhất Quả thật cô không cảm thấy mình còn có thể tìm được một người có tư chất và gien cao như anh. Nhất là khí chất cao ngạo càng mang theo một loại cao quý bẩm sinh lúc này khiến trong lòng cô càng cảm thấy hài lòng. Ở cục dân chính nhìn tờ giấy thỏa thuận. “Anh tên Lâm Nhứ?” Trong vẻ mặt Tô Thính Ngôn lộ ra sự bất mãn. “Làm sao, cô biết?” Anh ở một bên nhấc khẽ nhấc mí mắt. “Không biết, nhưng tôi không thích họ này.” Bây giờ Tô Thính Ngôn rất nhạy cảm với cái họ này.

Cùng họ với tên Lâm Cảnh Trăn, nghe thấy không khỏi sẽ khiến cô nhớ tới một số chuyện không vui.

” Được rồi, đời người không có gì là hoàn hảo.” Tình huống bây giờ của Tô Thính Ngôn cũng không có quá nhiều lựa chọn khác.

“? ? ?”

Trước kia, người nghe thấy tên anh là liền lập tức a dua nịnh nọt, khom lưng khụy gối, lúc này nhìn cô mặt mũi chê bai, Lâm Nhứ lại nhịn không được bật cười.

“Chiếc nhẫn thuộc về anh.” Tô Thính Ngôn lưu loát ném chiếc nhẫn cho anh, “Đúng rồi, anh có chỗ ở cố định không?”

“Cố định? Cũng không có.” Ngày thường Lâm Nhứ có quá nhiều chỗ ở, bởi vì cũng không lập gia đình, thường xuyên bay tới bay lui, nơi ở nhiều nhất chính là nhà cũ nhà họ Lâm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.