(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đánh trúng banh thì rất giỏi sao?
Tô Thính Ngôn hừ lạnh nói: “Anh châm chọc tôi.”
“Làm sao có thể, tay của em thanh mảnh như vậy, đến cầm gậy bida cũng tốn sức, đánh bida không thích hợp với em, có thể đánh trúng trái banh cũng nói rõ được khả năng giữ thăng bằng của em rất tốt.”
“Thật sao?”
Tô Thính Ngôn cuối cùng cũng bật cười.
Lâm Nhứ cười nhạt, nắm lấy tay Tô Thính Ngôn, dẫn cô sang một bên: “Ngồi xuống đi!”
Nhìn chiếc váy hôm nay cô mặc không tiện ngồi xuống, anh liền lấy một chiếc gối dựa đưa cho đặt trước ngực, che lại đôi chân thon dài của cô.
Cố Giao cả khuôn mặt uất ức không gì bằng, nhìn chằm chằm Tô Thính Ngôn lúc này đang ngồi một bên.
Tô Thính Ngôn cũng tự có thể cảm giác được, liếc mắt về phía ánh mắt đó.
Phát hiện được ánh mắt khi Cố Giao khi nhìn mình như thế nào lại đáng sợ như vậy.
Còn lúc này ở một bên, hai người đứng ngoài cửa cũng nhìn đến ngây người.
Khi nhìn thấy Lâm Nhứ ngắng đầu ngước nhìn về phía bọn họ, mới nhanh chóng thu hồi lại biểu cảm hoảng hốt cằm suýt rớt xuống đất vừa rồi.
Lâm Nhứ đây là phát điên rồi hay sao?
Phía sau, Cố Giao tức giận phừng phừng bước đến.
Tống Tinh Thần nói: “Thật không ngờ rằng Lâm Nhứ khi yêu đương lại có dáng vẻ như vậy…thật sự dọa sợ đến anh mài”
Cố Giao nghe lời này, trong lòng càng cảm thấy căng thẳng, tức đến mức bật khóc sau đó dậm chân bước ra ngoài.
Tống Tinh Thần vừa nhìn thấy liền buông lỏng hai tay nói: “Đây là chuyện gì chứ…”
Cố Nam Đình chỉ biết nhún vai sau đó cất bước chân theo cô.
“Giao Giao, em không sao chứ?”
Cả khuôn mặt Có Giao tràn ngập nước mắt.
“Dựa vào cái gì chứ, em cùng anh ấy quen biết nhiều năm như vậy, anh ấy từ trước đến nay chưa từng một lần ngó ngàng đến, vậy mà từ khi có một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện, anh ấy liền…”
*Có điều mắt thường cũng có thể nhận ra được Lâm Nhứ đối với cô ta cũng rất đặc biệt…”
Cố Giao không phục ngắng đầu lên nhìn: “Em không tin, người phụ nữ đó nhất định đã sử dụng chiêu trò gì đó rồi.”
Có Nam Đình nói: “Em khi nào chứng kiến được cảnh Lâm Nhứ có hành vi háo sắc với phụ nữ chứ, anh ngược lại cảm tháy anh ta đối xử với cô ấy rất đặc biệt.”
“Dù sao em cũng không tin, hừ!”
Có Giao không muốn tiếp tục nghe lời khuyên của bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Tô Thính Ngôn rất vừa ý nơi này, liền hỏi Lâm Nhứ: “Những người đó vậy mà lại là bạn bè của anh.”
Lâm Nhứ nói: “Em quen biết bọn họ sao?”
“Trừ vị Cố tiểu thư kia quả thật không quen biết, còn người tên Cố Nam Đình không phải rất nổi danh hay sao, nổi tiếng thổ hào giàu có.”
Lâm Nhứ biểu hiện rất đau lòng.
Tô Thính Ngôn ngược lại suy nghĩ, nhân mạch của anh tốt như vậy, bạn bè cũng là những người lợi hại. *Anh vẫn nên thường xuyên qua lại với bọn họ!” Lúc này, Tông Tinh Thân cũng ngôi xuông một bên. Tô Thính Ngôn vội vàng nói: “Tống thiên vương này, không nghĩ đến chồng tôi lại quen biết anh, hai người làm sao quen biết nhau vậy?” “Ò…có lẽ…từ khi mới sinh ra đã quen biết nhau rồi.”
“Bạn từ nhỏ à…”
“Đúng vậy!”
Không trách được!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");