(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đi, chúng ta đi lên phía trước nói chuyện.”
Sau đó cô liền bị Lâm Nhứ ôm kéo dẫn đi.
Phía sau, Tô Khuynh Tình cùng Lâm Cảnh Trăn vừa muốn rời đi, liếc mắt liền nhìn thấy Tô Thính Ngôn cùng một người đàn ông khác bước vào bên trong.
Tô Khuynh Tình nói: “Người đó là ai2”
Khi Lâm Cảnh Trăn liếc mắt nhìn qua, sớm đã không thấy rõ bóng dáng người đó.
“Không biết rõ.”
“Nhìn dáng vẻ hai người bọn họ thân mật như vậy, người đó còn là đàn ông, còn ôm vai chị ây, không lẽ là…” Tô Khuynh Tình căng thẳng tóm lấy ống tay áo của anh, hoảng sợ thốt lên: “Không lẽ những gì em suy nghĩ là sự thật sao?”
Lâm Cảnh Trăn vừa nghe vào cả khuôn mặt lập tức tối sầm lại.
Danh tiếng của Tô Thính Ngôn trước đây không tốt, nhưng không nghĩ đến lại có thể đến mức bán mình cầu vinh như vậy; nhưng mà hiện tận mắt chứng kiến, cũng không còn cách giải thích nào khác.
“Anh làm sao có thể vào buổi tiệc của nhà họ Lâm chứ, thiệp mời của anh đâu?”
“Không có thiệp mời.”
“Không có?” Tô Thính Ngôn hỏi lại, “Làm sao có thể như vậy được…”
“Từ cửa sau bước vào đây.”
Mặc dù khi anh vừa bước vào kinh động đến người khác, nhưng cũng không có xảy ra bất kỳ vấn đề gì quá lớn.
Anh dù sao cũng đã máy tháng không quay về ngôi nhà cũ của nhà họ Lâm.
Tô Thính Ngôn cả khuôn mặt kinh ngạc thốt lên: “Anh đừng làm ra chuyện gì phạm pháp là được, nơi này không phải là nơi có thể đùa giỡn được đâu.”
Lúc này…
“Tiên sinh, ngài, ngài như thế nào lại đến đây…có cần tôi vào bên trong thông báo hay không?”
Người làm lúc này đứng một bên nhìn Lâm Nhứ, khuôn mặt trắng bệch bước đến.
Giống như nhìn thấy người không nên nhìn thầy vậy.
Lâm Nhứ nói: “Không cần thông báo tôi đã đến, tránh cho lão gia nhìn thấy tôi tâm trạng lại không tốt, tôi không bước vào đâu.”
Tô Thính Ngôn kinh ngạc nói: “Anh…”
Người hầu đứng bên cạnh giống như được đặc xá, lập tức cung kính cúi đầu, lập tức chuẩn bị chút điểm tâm cùng thức uống cho Lâm Nhứ, sau đó mới nhanh chóng rời khỏi.
Tô Thính Ngôn nói: “Sắc mặt anh ta nhìn có vẻ không được tốt lắm.”
Lâm Nhứ nói: “Anh không mời mà đến, sắc mặt anh ta tất nhiên không tốt vào đâu được rồi.”
“Anh rốt cuộc có quan hệ gì với nhà họ Lâm, tại sao bọn họ vừa thấy anh liền không chút vui mừng nào? Các người…có phải có thù oán gì hay không?”
Lâm Nhứ nói: “Anh cũng là người nhà họ Lâm.”
“Cái gì!” Tô Thính Ngôn suýt chút nữa hét lớn lên.
Cô nói: “Anh cũng là người nhà họ Lâm? Tại sao chứ?”
Lâm Nhứ nói: “Thế nào, chỉ có Lâm Cảnh Trăn là người nhà họ Lâm, còn anh thì không được sao?”
Vừa rồi anh đã tận mắt chứng kiến cô cùng Lâm Cảnh Trăn đứng giằng co bên kia, mặc dù rất muốn bước qua, nhưng cuối cùng vẫn không bước đến. Chuyện tình cảm của cô, anh không muốn nhúng tay tham gia vào. Dù sao đây cũng là nhà họ Lâm, Lâm Cảnh Trăn cũng không dám ức hiếp cô ấy. Chỉ là trong lòng Lâm Nhứ quả thật có chút so đo. Tô Thính Ngôn lúc này vẫn còn chắn kinh, không nghĩ đến anh ấy vậy mà lại là người nhà họ Lâm.
Nhưng mà chuyện này cũng không có gì không đúng, nhà họ Lâm gia sản rộng lớn, các chỉ các nhánh bên dưới cũng rất nhiều.
Lâm Cảnh Trăn có thể là một chỉ của nhà họ Lâm, vậy thì Lâm Nhứ tại sao không được chứ.
“Ngôn Ngôn, xem ra hiểu biết của em đối với chồng mình vẫn còn rất ít, có phải không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");