(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người này từ phía Tô Khuynh Tình cùng Lâm Cảnh Nhân đi xen vào giữa hai người, sau đó đẩy hai người bọn họ ra, vội vàng nói chuyện với Tô Thính Ngôn: “Tô tiểu thư, cô cuối cùng cũng đến đây rồi, mọi chuyện đều đã được chuẩn bị, mời cô nhanh chóng bước vào bên trong.”
Tô Thính Ngôn nhẹ gật đầu: “Làm phiền rồi, còn khiến ông phải ra ngoài đón tôi.”
“Việc nên làm, việc nên làm.”
Tô Thính Ngôn dẫn dầu, hát cằm nhìn hai người đối diện.
Sắc mặt của Lâm Cảnh Trăn nhất thời vừa trắng vừa xanh, xanh mặt nhìn người vừa bước ra.
“Ông tìm cô ta? Ông nhìn cho kỹ, cô ta có thiệp mời hay không, vậy mà dám bước vào cửa lớn nhà họ Lâm.”
Tô Khuynh Tình cả khuôn mặt nghiêm túc đứng phía sau, trong lòng hồi hộp không ngừng.
Người đó đánh giá Lâm Cảnh Trăn một phen.
*Ò, thì ra là Trăn thiếu gia.”
Lâm Cảnh Trăn nhướng mày.
Tô Khuynh Tình vừa nhìn thấy liền lập tức áp sát vào người Lâm Cảnh Trăn, thể hiện mối quan hệ thân mật của hai người.
“Nếu đã biết rõ tôi là ai vậy thì nghe cho kĩ đây, người phụ nữ này tuyệt đối không cho cô ta tiến nữa bước vào nhà họ Lâm.”
Người đàn ông vừa rồi chỉ mỉm cười vài tiếng, nhìn Lâm Cảnh Trăn, dáng vẻ trong lòng thầm oán trách: “Trăn thiếu gia này, đây chính là vị khách quý mà nhà họ chúng ta Lâm mời đến, là người Lâm lão gia kính trọng, cho nên thật xin lỗi cậu, người này tôi nhất định phải mời vào trong.”
Cái gì?
Người mà Lâm lão gia coi trọng?
Chính là Tô Thính Ngôn?
Lâm Cảnh Trăn không tin được mà nhìn lại tình huống hiện tại.
“Ông, ông đã làm rõ hay chưa? Chính là cô ta?”
Tô Thính Ngôn không chút kiên nhẫn lên tiếng, nhìn hai người bọn họ: “Có nhường đường hay không? Có bản lĩnh thì anh cứ vào bên trong mà thể hiện quyền uy đại thiếu gia của mình; đáng tiếc, anh cũng chỉ là một nhánh của nhà họ Lâm, không biết ở nơi này, rốt cuộc có bao nhiêu người nguyện ý nghe lời của anh, cẩn thận quá tâng bốc bản thân, càng dễ gây ra chuyện. Xin lỗi, tôi phải vào trước đây.”
‘Cỗ6 Biểu cảm Lâm Cảnh Trăn căng cứng, chỉ nhìn thấy Tô Thính Ngôn nghênh ngang cùng người làm nhà họ Lâm bước vào bên trong, nhưng anh ta lại không có biện pháp nào khác, trong lòng dâng lên một cơn tức giận, nhưng chỉ có thể kẹt cứng trong lòng ngực, không cách nào giải tỏa được.
Tô Khuynh Tình không cách nào tin tưởng được liền nhìn Lâm Cảnh Trăn.
“Cảnh Trăn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chị em như thế nào lại quen biết với Lâm lão gia chứ?”
Lâm Cảnh Trăn làm sao biết được.
“Không biết cô ta làm sao có thể tiến vào được, nhát định có gì bất thường.”
Lâm Cảnh Trăn trong lòng không cam, nhưng cũng chỉ có thể bước vào bên trong.
Tất cả các vị khách mời đến tham gia bữa tiệc đều phải cầm thiệp mời đi vào bằng cổng chính, dù cho Lâm Cảnh Trăn đến, cũng phải chờ người khác kiểm tra thiệp mời.
Nhưng Tô Thính Ngôn kia lại được người nhà bước ra tiếp đón.
Tô Thính Ngôn mỉm cười nói: “Ò, vậy có nghĩa là, nhà bọn họ không phải là thiếu gia thật sự của nhà họ Lâm các người; đúng không? Nếu vậy thì tôi đã hiểu rồi.”
“Tô Thính Ngôn…”
Cánh tay Lâm Cảnh Trăn hưng hăng siết chặt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");