(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Làm việc tại bệnh viện Lâm Vũ không phải càng thuận tiện khám bệnh cho ông sao?”
Lâm lão rên lên một tiếng đau nhói, nhưng sau đó liền lập tức cảm nhận được một cảm giác đau nhức không cách nào diễn tả được, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái Vô cùng.
Lâm Tích Bạch đứng phía sau quan sát tình hình, nhìn Châu Đỉnh đứng một bên nói: “Châu tổng, mọi chuyện như: vậy đã xem như thành công?”
“Tôi đã nói qua néu đem Tô tiểu thư đặt bên ngoài, sẽ có không biết bao nhiêu người phải giành giật lấy. Cô cứ chờ mà xem, trong tương lai sau này, cô ấy nếu như có thể trị khỏi bệnh cho Lâm lão thì Tô tiểu thư ở thủ đô này muốn đi ngang cũng không có vấn đề gì.”
Tô Thính Ngôn trước khi rời đi có để lại đơn thuốc cho người đi mua về.
Trước khi rời đi cũng đã hẹn trước ngày mai cô sẽ lại đến trang viên này xoa bóp chân cho Lâm lão.
Lâm Tích Bạch nói: “Sư phụ của cậu lợi hại đến như vậy, rốt cuộc là làm nghề gì chứ? Bọn họ đều gọi ông ấy là Từ chân nhân, không lẽ là….đạo sĩ?”
“Ông ta là đạo sỹ của môn phái nào chứ, mình cũng không biết bọn họ tại sao lại gọi ông ấy là chân nhân, sư phụ mình cái gì cũng biết một chút, xem tướng, khám bệnh, bắt mạch, xem phong thủy,…dù sao cũng chính là những thứ chuyên dùng để đi lừa gạt người khác.”
*Xùy xùy, cậu suốt ngày nói cái gì mà lừa gạt hãm hại, mình còn cho rằng thật sự chính là những trò lừa gạt hãm hại người khác, thì ra lại lợi hại đến như vậy.”
Tô Thính Ngôn nói: “Mình cũng không cảm thấy có bao nhiêu lợi hại, dù sao chỉ cần có chút tác dụng đều học một chút.”
Tô Thính Ngôn vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại từ Lâm gia, nói rằng vài ngày sắp tới là tiệc mừng thọ của Lâm lão, đến lúc đó mời cô đến tham gia, góp vui cùng với mọi người.
Sau khi giải quyết ổn thỏa tiệc mừng thọ, Tô Thính Ngôn lúc này nhanh chóng xuất phát đến bệnh viện.
Ca phẫu thuật của mẹ cô đã được chuẩn bị ổn thỏa, ngay lập tức có thể bắt đầu.
Lâm Tích Bạch nhìn Tô Thính Ngôn nói: “Căn bệnh của dì, cậu không thể trị khỏi sao?”
Tô Thính Ngôn cũng lấy làm tiếc nói: ‘Bệnh của mẹ mình cần phải làm phẫu thuật, với năng lực hiện tại của mình, cũng không có chút kinh nghiệm nào, mình làm sao có thể bước vào phòng phẫu thuật được chứ; nhưng sư phụ mình ngược lại có thể làm phẫu thuật, nhưng không biết ông ấy hiện tại đang ngao du sơn thủy ở đâu rồi.”
Lâm Tích Bạch nắm chặt lấy tay cô an ủi vài câu.
“Dì Ấy sẽ mạnh khỏe lại thôi.
Tô Thính Ngôn cũng tin như vậy.
Tính cách cả đời này của Cố Chân Chân mặc dù luôn nhân từ nương tay, nhưng dù sao cũng là một người tốt, ông trời nhất định không nhắm mắt nhìn bà ấy chết đi như vậy.
Tô Thính Ngôn lúc này đang đứng trong phòng bệnh nhìn mẹ mình, cánh cửa liền bật mở, Lâm Nhứ liền bước vào.
“Thế nào, em đang lo lắng sao?”
“Anh tại sao lại đến đây?”
Tô Thính Ngôn lên tiếng.
Lâm Nhứ bước đến ôm lấy vai của cô, sau đó cùng nhìn về phía người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.
“Mẹ vợ bị bệnh, anh là con rẻ, tất nhiên phải đến thăm rồi.”
Tô Thính Ngôn ngước mắt lên nói: “Thật sự không cần…
hơn nữa còn phải chờ rất lâu, bác sỹ cũng đã nói qua, thời gian làm phẫu thuật còn rất dài.”
“Cho nên anh càng phải đến đây.” Lâm Nhứ nhìn cô nói: “Yên tâm đi, phẫu thuật nhất định thành công.” “Em biết…” Tô Thính Ngôn đột nhiên cảm thấy mềm lòng Lâm Nhứ luôn xuất hiện bên cạnh cô, sau khi trở về thủ đô liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng bát kỳ khi nào xảy ra chuyện Lâm Nhứ đều có thể kịp thời xuất hiện đến bên cô. Mà Lâm Nhứ vừa đến đây, cô liền không còn cảm tháy lo lắng như trước nữa; lúc này bác sỹ ở phía sau cũng tiền đến.
Khi vừa nhìn thấy Lâm Nhứ có mặt, viện trưởng bệnh viện cùng xuắt hiện với bác sĩ suýt chút nữa quỳ xuống đất.
“Lâm tổng…”
Bọn họ vốn dĩ làm gì có vinh hạnh được nhìn thấy Lâm Nhứ chứ, cũng do. lần trước Chu Đỉnh dẫn Lâm Nhứ ghé qua, bọn họ cũng là lần đầu tiên may mắn gặp được người thật, buổi phẫu thuật ngày hôm nay, không ngờ rằng nhân vật này lại xuất hiện một lần nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");