Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 55




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Nhứ cổ họng ngứa ngáy, khàn giọng nhìn Tô Thính Ngôn nói.

*Được rồi, về nhà rồi tiếp tục kêu.”

“Được, đều nghe lời chồng.”

Lâm Nhứ liền kéo cô vào lòng mình, giây phút này anh chỉ muốn đem người con gái này nhào nặn vào sau trong lòng mình.

Ngày thứ hai, Tô Thính Ngôn vừa thức dậy liền nhận được một cuộc điện thoại.

“Tô tiểu thư, phương thuốc của cô quả thực rất hữu hiệu, tôi mặc dù chỉ mới sử dụng một lần, nhưng cũng đã cảm thấy thân thể có sự thay đổi lớn; có những chuyện không tiện nói trong điện thoại, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện hay không?”

Cuộc điện thoại này chính là do Châu Đình gọi đến.

Cô sau đó liền cùng Lâm Tích Bạch đến chỗ cửa Châu Đình.

Lần này ông ta đích thân ra cửa đón tiếp, còn pha cho cô một ly trà thượng hạng.

“Tô tiểu thư, tôi có một chuyện vẫn không hiểu rõ, đối với phương thuốc này tôi cũng có nhờ người xem qua, bọn họ nói rằng đơn thuốc này nhát định do Từ chân nhân kê đơn, cho nên Từ chân nhân là gì của cô…”

Tô Thính Ngôn kinh ngạc nói: “Ông cũng quen biết lão già tệ hại đó?”

“Lão già tệ hại? Không dám, không dám, nghe thiên hạ đồn đại Từ chân nhân là ẳn thế cao nhân, như thế nào lại có thể bắt kính như vậy.”

Tô Thính Ngôn vẫy tay nói: *Đừng nghe những lời đồn đại bên ngoài, ông ta thật sự chính là một lão già tệ hại, có điều, phương thuốc này quả thực có liên quan đến ông ấy, Từ chân nhân là sư phụ của tôi.”

*Ây da…” Châu Đình thiếu chút nữa quỳ rạp trên đất.

“Là do tôi có mắt như mù, lần trước vậy mà lại bắt kính với cô như vậy, cô đại nhân đại lượng, nhất định sẽ không quở trách tôi…”

Tô Thính Ngôn nghe vậy, lập tức nâng người đứng dậy.

“Chúng tôi cũng không có nhiều so đo tính toán như vậy, ông không cần phải như thế này…”

“Cảm ơn, cảm ơn Tô tiểu thư…”

Tô Thính Ngôn sau đó bắt mặt cho ông ta, cuối cùng chỉnh lại đơn thuốc.

Châu Đình lại căng thẳng nói: “Thiệp mời lần trước cô có nhắc qua, tôi đã mang đến đây; còn có lần này là tiệc mừng thọ của Lâm lão gia, không biết cô có chuẩn bị lễ vật gì không? Nếu như vẫn chưa kịp chuẩn bị, vậy thì tôi có thể nói cho cô biết, Lâm lão gia thật sự cũng mắc một căn bệnh lâu năm, nếu như cô có thể trị khỏi cho ông ấy, vậy thì so với bát kỳ món quà nào cũng đều tốt hơn.”

“Vậy sao? Nhưng mà, tôi chưa từng gặp qua người thật sẽ không tùy tiện trị bệnh cho họ; Châu tổng ông có điều không biết, chúng tôi có một quy tắc, hơn nữa không phải bắt kỳ căn bệnh nào cũng có thể trị được, có những căn bệnh cần phải có sự can thiệp của Tây Y, chúng tôi quả thực không làm được. Chuyện này nhất định phải thừa nhận trước.”

Châu Đình suy nghĩ một lát: “Tôi có biết một nơi, có thể dẫn cô đến gặp Lâm lão gia trước, Lâm lão này tính tình T tp so 4 kg ina SUêu cớ in cô quái, khi cô đên đó cũng phải cân thận.

Tô Thính Ngôn nghe những lời này cũng không sợ hãi: “Yên tâm, tôi tự có chừng mực.”

Lâm Tích Bạch cùng Tô Thính Ngôn được Châu Đình dẫn lên chiếc siêu xe của ông ta.

Có điều đây chỉ mới là một nhánh của Tập đoàn Lâm Vũ, biệt thụ cùng siêu xe của bọn họ đã xa hoa đến mức khiến người ta cứng lưỡi, Tô Thính Ngôn không nhịn được nghĩ thầm, vậy thì Tập đoàn Lâm Vũ còn là dạng gì nữa chứ?

Sau khi đến nơi mới nhận ra cổng lớn của trang viên này giống như cửa lớn công viên, nhìn bên trong quanh co khúc khủy, nghiễm nhiên giống dáng vẻ của lâm viên Tô Châu.

Khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Có thể đem cả lâm viên chuyển đến nhà riêng của mình, vị trí còn là khu vực tác đất tắc vàng ở đát thủ đô này.

Tập đoàn Lâm Vũ không hồ là đệ nhất hào môn, phú khả địch quốc.

Lâm Tích Bạch căng thẳng tóm chặt lấy Tô Thính Ngôn.

Ông ta thở dài nói: ‘Lâm lão nhiều năm nay luôn bị căn bệnh cũ này quấn lấy thân, bất cứ vị bác sỹ nào cũng từng khám qua, nhưng cho đến hiện tại cũng không có phương pháp nào khác, cô cứ đến xem thử, lỡ đâu hợp duyên với Lâm lão thì sao.”

Tô Thính Ngôn bước sang, trực tiếp bước lên chiếc xe điện trong khuôn viên biệt thự, sau đó được dẫn vào sân tận bên trong khuôn viên, tất cả người làm đều có dáng vẻ chuyên nghiệp, khiến người ta vô cùng tán thưởng.

Lâm Tích Bạch nói: “Nghe những lời của Châu Đình nói êm tai đến như vậy, vậy mà đám người ngốc nghếch Tô gia còn tìm cách đuồi cậu đi, nói cậu là người từ vùng quê lên; quả nhiên là một đám người không có kiến thức.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.