Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 54




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Nhứ nhìn cô: *Em muốn đi sao?”

Vậy mà lại hỏi ý kiến của cô ta?

Cố Giao suýt chút nữa không nhịn được ngọn lửa tức giận vừa rồi.

Tô Thính Ngôn gật đầu: “Nếu như Cố tiểu thư đã gửi thiệp mời, néu không đi cũng không tốt lắm đâu, có phải không hả chồng, anh cứ quyết định đi, em đều nghe theo anh.”

Cô dựa người vào cánh tay Lâm Nhứ, bàn tay đùa nghịch trên lòng bàn tay của hắn, ngoan ngoãn chơi đùa từng ngón tay của hắn.

“Được, vậy chúng ta đi.”

Lâm Nhứ cảm thấy móng tay nhọn của Tô Thính Ngôn đang dạo chơi trong lòng bàn tay anh, ngón tay mảnh khảnh, khiến anh đặc biệt ưa thích, thuận tay nắm chặt bàn tay, cô bĩu môi, ánh mắt vô tội nhìn về phía anh, khiến cho người ta chỉ muốn một ngụm ăn sạch đôi môi đang giương lên đó.

Thật là một cô gái nhỏ giống như chú mèo con.

Giao thật sự không có cách nào tiếp tục chứng kiến, trước khi bản thân không nhịn được phun ra một ngụm máu, cô vẫn nên nhanh chân rời khỏi đây.

Đến lúc thanh toán, Tô Thính Ngôn rộng rãi nói: “Phục vụ, thanh toán.”

Sau khi nhận được phiếu tính tiền trong tay, Tô Thính Ngôn triệt để chết lặng.

Đã từng nghe nói nhà hàng này giá cả đất đỏ, nhưng không nghĩ đến lại có thể đắt đến mức như thế này.

Một bữa ăn vậy mà lại tốn hơn chục ngàn tệ?

Khóe miệng Tô Thính Ngôn co giật: “Có thể dùng…có thể trả bằng thẻ tín dụng không?”

Nhân viên phục vụ ngược lại lấy rút về tám thẻ nói: “Không cần thanh toán, Lâm tổng đến dùng bữa cần trả tiền gì chứ.”

???

Tô Thính Ngôn vui mừng khôn xiết.

Nhưng đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ vừa rồi chính là bà chủ của nhà hàng này, trong lòng lại cảm thấy có chút không tự nhiên.

“Không cần, tôi đã nói sẽ thanh toán chính là thanh toán, không liên quan đến Lâm Nhứ.”

Lâm Nhứ lúc này kéo lấy cánh tay Tô Thính Ngôn nói.

“Không vắn đề gì, không cần em trả tiền.”

Anh ta nhìn Tô Thính Ngôn nói: “Sau này muốn đến liền đến, nhà hàng này là do anh mở.”

222 Tô Thính Ngôn còn cho rằng bản thân đã nghe lầm.

“Cái gì? Nhà hàng do anh mở?”

Đừng nói đùa chứ.

Phía sau, người phục vụ vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp trả lời: *Đúng vậy đó, vị tiểu thư này, nhà hàng này do Lâm tổng xuất vốn đầu tư, Lâm tổng thì cần phải trả tiền cái gì chứ.”

Đây là thật sao?

Tô Thính Ngôn nhìn thấy Lâm Nhứ đã đứng lên bước ra ngoài, liền vội vàng chạy đuổi theo phía sau.

“Anh mở nhà hàng? Cửa hàng đó thật sự do anh mở SaO…”

Lâm Nhứ mỉm cười: “Như thế nào? Không được sao?”

“Không…không phải, như thế nào lại do anh mở được chứ?”

Cửa hàng này vậy mà chỉ được xem như một cửa tiệm nhỏ?

Lâm Nhứ rốt cuộc có bao nhiêu tiền chứ?

Tô Thính Ngôn bước theo lên phía trước.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.