(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Đỉnh kinh ngạc thót lên.
Nhận thấy Tô Thính Ngôn đã bước vào trong xe, bản thân cũng vội vàng bước vào vị trí tài xé.
Không cho các quản lý đến đây hay sao? Tiên sinh nhà bọn họ trong một thời gian dài chính là một kẻ cuồng công việc, néu như không mở cuộc họp tại nhà là chuyện không thể nào, thư phòng trong mỗi căn nhà đều rông đến kinh người, cũng vì tiên sinh luôn phải xử lý công việc ở nhà.
Hiện tại vậy mà…
Lâm Nhứ kéo tay Tô Thính Ngôn đang ngồi một bên.
Có nhiều người lạ như vậy đến nhà, quả thật có chút dọa người.
Trước đây trong nhà không có ai xem như không có vấn đề gì, nhưng hiện tại cô ấy cũng đã dọn đến đây sống.
Công việc vẫn nên xử lý ở công ty.
Lâm Nhứ nhìn Tô Thính Ngôn hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Tô Thính Ngôn suy nghĩ, vừa rồi trực tiếp hỏi Lâm Nhứ như vậy quả thật có chút làm tổn thương người khác, cô mời anh ta ăn một bữa cơm thể hiện một chút cũng tốt: “Gần đây hình như có một nhà hàng khá nổi tiếng, nghe nói đặc biệt cao cấp, tôi mời anh đến đó ăn vậy.”
\ “Không cần, anh vẫn có đủ tiền để dẫn vợ đi ăn.” Lâm Nhứ ung dung hỏi: “Nhà hàng tên gì?”
“Nhà hàng hải sản BOYA.”
Chu Đỉnh đang lái xe phía trước liền quay đầu lại hỏi: “Hả? Đi đến đó sao?”
“Đúng vậy.” Tô Thính Ngôn trả lời, “Anh xem, điểm đánh giá rất cao, có người đăng video này lên mạng được rất nhiều người bám like, hiện tại mỗi ngày đều có người đến xếp hàng, nếu như chúng ta đến trễ một chút, không biết có thể xếp hàng được hay không, không thì tôi gọi điện thoại hỏi thăm tình hình trước.”
“Thiếu phu nhân, không cần đâu, nhất định có chỗ.” Chu Đỉnh nghĩ thầm, đến nhà hàng đó mà không còn chỗ hay sao?
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Tô Thính Ngôn nói: “Không được, nhà hàng đó thật sự có rất nhiều người.”
Chu Đỉnh trực tiếp lái xe phóng về phía trước, Tô Thính Ngôn chỉ đành im lặng.
Khi đến trước nhà hàng hải sản BOYA.
Bên ngoài quả thật có một hàng người đang chen chúc đứng xếp hàng.
Tô Thính Ngôn lên tiếng: “Nhìn thấy rồi hay chưa, tôi đã sớm nói rồi mà.”
Chu Đỉnh hừ lạnh, âm thầm nghĩ, người phụ nữ thiếu kiến thức này.
Anh ta trực tiếp mỉm cười với Lâm Nhứ nói: “Tiên sinh, mời vào.”
Khi bọn họ bước vào bên trong, Lâm Như nhìn khuôn mặt căng thẳng của Tô Thính Ngôn, sau đó xoay người hỏi Chu Đỉnh: “Có thể xếp hàng được sao?”
Chu Đỉnh cả khuôn mặt đổ mồ hôi: “Tiên sinh…ngài quên rồi sao nhà hàng này do chính ngài mở? Chính vào năm ngoái…”
Lâm Nhứ đột nhiên nhớ ra, vẫy tay nói: “Cậu có biểu cảm gì vậy, đang nghỉ ngờ tôi sao?”
“Không phải…” Chu Đỉnh vội vàng nở nụ cười nói: “Tiên sinh mỗi ngày đều bận rộn xử lý trăm ngàn công việc, chút tài sản nhỏ này không nhớ được cũng là chuyện bình thường; đã có tôi giúp ngài đây ghi nhớ rồi.”
Lâm Nhứ lại liếc mắt nhìn anh ta, sau đó vẫy tay ra hiệu cho người bước vào trong sắp xếp trước.
Chu Đỉnh gắp gáp chạy vào bên trong.
Tô Thính Ngôn nhìn theo, bọn họ vậy mà thật sự đã bước vào bên trong nhà hàng, hơn nữa không cần phải xếp hàng, trực tiếp được nhân viên phục vụ dẫn đường từ sảnh lớn nhộn nhịp đông người đến vị trí rộng rãi thoáng mát bên trong lại là vị trí yên tĩnh sát cửa sổ.
Có thể nhìn ngắm khung cảnh đô thị phồn hoa bên dưới, Tô Thính Ngôn liếc mắt nhìn, đây không phải là khung cảnh trong đoạn video được đăng trên mạng hay sao.
Trong lòng âm thầm tính toán không biết tiền mình mang theo có đủ hay không, thật là không nên tùy tiện rộng rãi nói rằng mình sẽ mời khách, ai biết được nơi nay lại đắt đỏ đến như vậy.
Lúc này, “A Nhứ, anh tại sao lại đến đây.”
Phía sau bước vào một người phụ nữ, cười khanh khách bước vào, khoác trên mình bộ quần áo công sở nhìn cô đặc biệt cao ráo xinh đẹp, dáng vẻ khi bước vào đặc biệt hưng phần, sau đó khi nhìn thấy người phụ nữ ngồi kế bên Lâm Nhứ, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo lập tức cứng đờ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");