Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 440




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 440:

 

Nếu người đã tới đây rồi, nếu không lợi dụng một chút thì quá lãng phí rôi.

 

Lậm Nhứ đã đến đây vừa đúng lúc, tiết kiệm được một chút miệng lưỡi của cô.

 

Tô Thính Ngôn cảm thấy nếu xem xét lý do này, cỗ có thể đồng ý với yêu câu của Lâm Nhứ.

 

Hai người bọn họ đi ra ngoài nói đề nói chuyện riêng tư.

 

Tô Thính Ngôn cười: “Được rồi, Lâm tiên sinh, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi.”

 

Rốt cuộc thì Lâm Nhứ cũng khôi phục lại nụ cười nhạt, anh đi trước, làm động tác mời.

 

Nhìn thầy. Tô Thính Ngôn bình thản đã rời khỏi đây, cuối cùng thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Trong nháy mắt người vừa mới rời đi, đã cỏ tiếng nghị luận nồi lên khắp bốn phía.

 

“Sao lại thế này, Ninh tổng với Lâm Nhứ có quen biệt sao?”

 

“Vừa nãy ai nói ‘Ninh Thụy là người phụ nữ của Tần tổng vậy.

 

“Tôi đoán có vẻ như Lâm Nhứ chắc không phải là tới đây đề theo đuồi Ninh tổng chứ, „ngay cả hoa hồng cũng đã tặng nôi.

 

“Trời ạ, giá thị trường của Ninh tổng tốt nhữ Vậy sao?”

 

“So sánh thử đi, đặt Lâm tổng so với Tần tổng thì Tần tổng chăng đáng là gì hết, nêu không phải thằng ngốc, sẽ chương 323: Theo Đuỗi không chút do dự mà ở với Lâm tổng.”

 

“Lâm tổng còn nói rằng, Ninh tổng là khách quen của tuân lê thời trang Paris, này là thiệt hay giả đấy.”

 

“Mặc kệ thiệt hay giả, chỉ điều này thôi cũng đã rõ ràng rôi, Lâm tông luôn bênh vực Ninh tông”

 

“Vừa nãy có người luôn nói bậy về Ninh tông… Hì hì, có phải bây giờ nên đi kiêm thuốc hồi hận đề uông hay không.”

 

Gương mặt của Yvan trầm xuống, sợ hãi trong lòng đã đi qua, cô ta lại bắt đầu cảm thấy không thể tin nồi.

 

Người phụ nữ tên Ninh Thụy này, làm sao lại có quan hệ gì với Lâm tông, cô ta lúc trước mới tung một đồng tin đồn như*vậy, bọn họ cũng không Có lập trường, tìm cách châm ngòi mây lời đôn đó, hiện tại thì hay rôi… Còn ai còn dám đổi nghịch lệ tiếp với Ninh Thụy nữa?

 

Tô Thính Ngôn đã đi ra ngoài.

 

Cô nhìn Lâm Nhứ, nói: “Anh tới đây tìm tôi để làm gì?”

 

“Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi đến đây đê xin lỗi vì ngày hôm qua đã nhận sai người.” Đôi mắt của Lâm Nhứ không chút khách khí nhìn chằm chằm Tô Thính Ngôn nhìn, nhưng ánh mặt đó của anh không hề có một chút hồi lỗi nào cả.

 

Thay vào đó, anh giống như là đang quan sát một thứ gì đó vô cùng trăng trợn.

 

Tô Thính Ngôn nói: “Người quang mình chính đại không nói chuyện ¡ mờ ám, anh cứ việc nói thẳng ra đi, rốt cuộc thì anh muôn làm gì.

 

Lâm Nhứ cười: “Ninh tiểu thư đúng là một người thông minh, vậy thì tôi cũng nói thăng luôn, đối với Ninh tiểu thư. tôi đây nhất kiến chung tình.”

 

Tô Thính Ngôn sửng sót, sau đó lạinở nụ Cười.”

 

Thật đúng là thẳng thắn..

 

“Tôi không tin mấy cái nhất kiến chung tình, có phải bởi vì tôi giỗng người phụ nữ mà anh từng nhãc tới trước kia hay không, cho nên, anh mới nói như vậy? Nếu đúng. như thế, vậy thì anh quá lỗ mãng rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.