(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cho nên anh ta căn bản không phải là đầu bảng gì cả, là do cô…lầm lẫn sao?
Cô như thế nào lại hồ đồ như vậy?
Những ngày này…
Khi cô đang cúi đầu suy nghĩ vẫn vơ, đột nhiên cảm thấy có một bóng người tràn đầy cảm giác tồn tại đang áp sát lại gần.
Trong mắt người đàn ông này hiện lên nụ cười châm chọc, giống như đang trêu ghẹo nói: “Anh cũng không biết bản thân có chỗ nào giống với đầu bài mà người ta hay nói.”
Tô Thính Ngôn bị Lâm Nhứ cố ý trêu chọc đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
“Tôi…tôi, anh anh rõ ràng biết tôi lầm lẫn, anh tại sao lại không nói ra.”
Hai người bọn họ quen biết nhau lâu như vậy, anh ta cũng không giải thích một chút, hại cô cứ lầm lẫn.
Lâm Nhứ buông lỏng tay nói: “Anh đã nói rất nhiều lần, nhưng em chưa từng để vào trong lòng, như vậy anh có thể làm được gì chứ?”
&)) s3 Lâm Như khom lưng cúi người nhìn cô.
Tô Thính Ngôn cả khuôn mặt hoảng hốt nhìn ngồi bắt động trên ghé, hai tay của Lâm Nhứ chống lên hai bên, bàn tay trắng trẻo sạch sẽ, nắm trên thân ghế, khớp ngón tay tinh tế vô cùng xinh đẹp, dưới ánh đèn từ từ thu tay về.
Khuôn mặt đột nhiên áp sát, tràn ngập tính xâm lược, khiến cho Tô Thính Ngôn nhất thời như người câm.
“Vậy vậy vậy, vậy anh còn đồng ý chuyện kết hôn.”
“Thế nào, anh không phải đầu bảng liền không thể đồng ý kết hôn?”
Tô Thính Ngôn ngây người, suy nghĩ trong chốc lát, cũng đúng, dù cho không phải là trai bao, thì cũng là người hứng thú với tiền, dù như thế nào cũng là đàn ông do cô dùng tiền mua về.
Chỉ là, liếc mắt nhìn xung quanh…
Biệt thự này, tại vị trí xa hoa nhất thủ đô, giá trị có lẽ cũng không thấp đâu.
Anh ta vậy mà lại thiếu ba mươi triệu?
Tô Thính Ngôn kỳ quái hỏi: “Không đúng! Nếu như anh không phải trai bao, vậy thì anh làm nghề gì?”
“Mở công ty riêng!”
*Ò, thì ra là ông chủ nhỏ!”
“9 Lâm Nhứ nhướng mày: “Cho là vậy đi!”
Tô Thính Ngôn nói: “Vậy, vậy hiện tại, phải làm như thế nào?
Cuộc hôn nhân này…”
“Dù sao cũng đã kết hôn rồi, không lẽ em muốn ly hôn?”
Tô Thính Ngôn tất nhiên không muốn, cô mỉa mai nói: “Không phải không phải.”
“Hơn nữa, hiện tại vẫn chưa mang thai em bé, anh cũng không muốn nữa đường rút lui.”
Khuôn mặt Tô Thính Ngôn nhất thời đỏ bừng hơn.
Cô đã gây ra những chuyện gì rồi…
Lâm Nhứ nói: “Được rồi, trước mắt cứ đi tắm rửa, sửa soạn một chút, phòng ngủ trên lầu, lát nữa anh sẽ kêu người mang quần áo đến cho em.”
Lâm Như vươn tay, chậm rãi xoa mái tóc lòa xòa vương trên trán cô, không tiếp tục áp sát vào khuôn mặt cô, khiến cho Tô Thính Ngôn ngây người ngay tại chỗ, mãi một lúc sau trái tim vẫn không ngừng đập, giống như bất kỳ lúc nào cũng nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chậc, với nhan sắc như thế này, vậy mà lại không phải đầu bài.
Thật đáng tiếc.
Không đúng, không đúng, cô đang suy nghĩ bậy bạ gì chứ?
Gian phòng rất lớn, bồ trí nội thất lạnh lẽo, không hề có vét tích từng có phụ nữ sống ở đây, có thể nhận ra được người đàn ông độc thân này có bao nhiêu lạnh lùng cứng rắn.
Phòng tắm rất lớn, nhiệt độ nước ấm áp vừa phải khiến người khác tắm rửa vô cùng thoải mái.
Tô Thính Ngôn vừa bước ra ngoài, liền nhìn thấy quần áo ngủ đã được mang đến.
Mặc cả nửa ngày, lúc này mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Mẹ ơi, đây là kiểu quần áo ngủ gì chứ, mặc so với không mặc cũng không có gì khác nhaul Tô Thính Ngôn đang cố sức kéo quần áo, đột nhiên nghe từ phía sau lưng tiếng cửa mở.
Cô liền ngước đầu lên nhìn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");