(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 437:
Vạn Vạn rất nhanh đã đi vào kêu cô đi ra họp.
Tô Thính Ngôn vừa đi ra đã cảm nhận được ánh mặt từ tứ phương tám hướng.
Lỗ tai của Tô Thính Ngôn vẫn rất tót.
Đẳng sau ánh mắt chế giễu là lời xì xào bàn tán của mọi người.
“Nghe nói chưa.”
“Vừa mới nghe xong, thì ra là tình nhân của Tân tông.”
“Anh hùng buồn bã có người. đẹp lo, loại 0n) có ô dù như thê này thì phải làm sao.”
“Nhất định cái gì cũng không biết, chúng ta sau nảy thảm rôi, đến lúc đó, cô ta làm sai việc nhưng người bị măng lại là chúng ta.”
“Không sao, sau này không cần để ý đến cô ta, chúng ta làm việc đừng nói cho cô ta biết, xem cô ta có thể làm gì.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Mọi người đều đề trong đầu những suy nghĩ như vậy đi vào phòng họp.
Trong phòng họp, Yvan mỉm cười nhìn Tô Thính Ngôn ở bên đây, trong lòng thầm nghĩ, cô tưởng có Tân tông chăm sóc là sẽ tốt, nhưng lại không nghĩ mọi người. ghét nhật loại người như cô.
Tô Thính Ngôn ngồi xuống, cô quan sát bảng sô liệu: ‘Tôi cảm thấy tạo hình của hè năm nay có chút lỗi thời, không có tiến bộ gì quá lớn, mặc dù tạo hình này của nghệ sĩ không có lỗi nào cũng rất tết, nhưng bấy giò các nghệ sĩ đều tranh thủ tranh giành tài nguyên thòi trang vốn dĩ rất Ít này, chúng ta có thê bàn bạc nhiều hơn về mảng thời trang, nhưng cũng phải cô gắng để nghệ sĩ của chúng ta có thể dẫn đầu một số xu hướng trào lưu vê thời trang, và những chủ đề thời trang khác, đặc biệt là trong lĩnh vực chụp ảnh đường phô…
“Ninh tổng, bây giò trào Jưu chụp ảnh đường phô đã hết thời rồi.’ Có người ngồi ở dưới ngắt lời Tô Thính Ngôn một cách bât mãn.
Tô Thính Ngôn chậm rãi đặt tay ở phía trước, nghiêng đầu nhìn về phía người lên tiếng.
“YGuUa colInioiliee “Không có gì, chẳng lẽ mọi người ngôi ở đây không có quyên phát biểu ý kiên sao?”
“Ai cũng có thể nói lên ý kiến của bản thân, nhưng không biết tại sao tôi lại chương 321: Tới cảm thấy, mọi người ngày, hôm nay – có vẻ như khó chịu với tôi ấy nhỉ?”
Yvan vẫn còn đang giả bộ làm người tốt, cười nói: “Ninh tông, có lẽ cô hiệu lầm bọn tôi rồi, bởi vì mọi người cảm thấy cô mới vừa về Trung Quốc, sẽ không hiểu thị Jrường trong nước, mọi người lo lắng cô sẽ có sai sót.”
Tô Thính Ngôn nhìn Yvan: “Tôi thầy mọi người giỗng như đã quên mất một việc, đó chính là tôi là tông giám đốc, tôi mới là người có quyên quyêt định. š Mọi người ngồi ở dưới càng thêm bát mãn.
“Tức là chúng ta không thể bàn bạc với nhau được sao? Ninh tổng, cô làm thế thật sự làm khó chúng tôi lắm. ‘ “Cảm thầy khó khăn thì cô có thể lựa chọn việc từ chức.” Tô Thính Ngôn nói thắng.
Gương mặt của những người đó tối sâm lại.
Có phải cô cho rằng chúng tôi không thể sống nêu như thiêu công ty này sao? Cô có biết là muốn thuê một chương 321: Tới nhân viên tài giỏi ở bên ngoài phải mắt bao lâu không?”
“Vậy anh có biết một năm có bao nhiều sinh viên mới tốt nghiệp ra trường không? Sau khi tôt nghiệp, bọn họ được tôi bồi dưỡng thêm một năm nữa, đều trở thành người của tôi, so với đám người ăn cây táo, rào cây sung như các anh thì có ích lợi gì chứ? “
“Gỗ.”
Gương mặt người đàn ông hoàn toàn tôi sâm.
Không ngờ vị giám đốc mới tới đây nhậm chức lại cứng nhắc đến như vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");