Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 42: Đến nhà anh sống




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Cảnh Trăn nhìn sang, chỉ đành bất lực bước tới cùng Tô Khuynh Tình nâng bà ta đứng dậy.

Lại Mỹ Lâm oán hận nhìn Lâm Cảnh Trăn nói.

“Cậu đến đây cũng không giúp đỡ được chuyện gì.”

Còn là người của Tập đoàn Lâm Vũ nữa chứ, không có chút tác dụng nào cả.

Khuôn mặt Lâm Cảnh Trăn đỏ bừng.

Tự bản thân hắn cũng cảm thấy bị lăng nhục nhưng sắc mặt của người đàn ông vừa rồi không chút lương thiện nào, phía sau lại dẫn theo nhiều người đến như vậy, hắn…hắn tất nhiên trong nhất thời không có biện pháp nào khác rồi, bọn họ không sợ hắn, cũng không e dè Tập đoàn Lâm Vũ, hắn có thể làm như thế nào chứ?

Tô Khuynh Tình vừa nhìn, liền vội vàng nói: “Mẹ, mẹ như thế nào lại trách Cảnh Trăn chứ; anh ấy một mình đơn mã độc chiến, làm sao có thể nói lại đám người đó chứ? Đám người đó vừa nhìn liền biết không phải loại người tốt đẹp gì, nói không chừng chính là đám lưu manh giang hồ ngoài đường.”

Nghe thấy Tô Khuynh Tình vì mình phản bác một phen, trong lòng Lâm Cảnh Trăn cũng cảm thấy thoải mái phần nào.

“Đám người đó là đám lưu manh sao?” Lâm Cảnh Trăn nhìn cửa hàng bị đập nát phía sau.

Tô Khuynh Tình cả khuôn mặt vẫn còn sợ hãi nói: “Con cũng không biết đám người đó là ai, nhưng mẹ nói xem, chị gái hiện tại đã bị ba đuổi ra khỏi nhà, hai người chúng ta lại…khiến cho chị ấy đau lòng như vậy, chị ấy có hay không nhất thời tức giận, đánh mắt lý trí nên tùy tiện tìm một đám lưu manh đến làm khó chúng ta?”

Lại Mỹ Lâm đứng phía sau không cam lòng nói: “Nhất định là đám lưu manh, làm gì có người tốt nào lại không có chuyện gì liền đập nát cửa hàng của người khác chứ!”

Lâm Cảnh Trăn kỳ quái nhìn cửa hàng phía sau, vật dụng đồ đạc bên trong bị người khác đập nát sạch sẽ, nhân viên cửa hàng cũng bị dọa sợ mà rời khỏi, chỉ có những người hiếu kỳ đứng xung quanh không ngừng hưng phấn bàn luận.

Du cho nơi này là thủ đô, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, không có chuyện gì liền có người đập nát cửa hàng trị giá lên đến trăm triệu tệ, chuyện này tuyệt đối là tin tức lớn đủ sức gây chấn động.

Lâm Cảnh Trăn vẫn đang suy nghĩ, đối phương rốt cuộc là nhân vật nào?

Tô Khuynh Tình cũng không cách nào nghĩ ra được, Tô Thính Ngôn vậy mà lại không biết từ khi nào tìm được một người đàn ông thần bí như vậy, người đàn ông đó rốt cuộc là ai? Rất lợi hại sao? Có bộ dạng như thế nào?

Trong lòng cô giây phút này tràn ngập tò mò cùng hiều kỳ.

Khi cả ba người bọn họ vừa rời khỏi, những tin tức này lập tức được mọi người truyền bá lên mạng.

Không ít người đều nói, hôm nay tại một cửa hàng XXX nghỉ ngờ có người ăn cắp hàng, kết quả lại đắc tội đến người không nên đắc tội, người ta đã mua lại tất cả đồ đạc trong cửa hàng nhằm chứng minh bản thân căn bản không trộm món trang sức trị giá một triệu tệ đó, cuối cùng đám người hung hăng này liền trực tiếp đập nát cả cửa hàng.”

Tô Thính Ngôn được người hộ tống ra ngoài, đến trước nhà Lâm Tích Bạch, sau khi tiễn cô ấy xuống xe, Lâm Tích Bạch liền kéo tay Tô Thính Ngôn nói.

“Woa, vị đầu bài nhà cậu thật là anh tuấn…anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự quá lợi hại.”

Tô Thính Ngôn đầy cô ấy vào bên trong rồi nói: “Cậu được rồi đây, bớt hoa sỉ lại đi!”

Người vừa rời khỏi, Tô Thính Ngôn muốn quay về nhà, nhưng lại phát hiện lúc này có một đám người cầm băng rôn đang bao vây trước cửa nhà cô.

“Bệnh viện Tô Tề xem mạng người như cỏ rác!”

“Bệnh viện Tô Tề bệnh viện giết người!”

“Bệnh viện Tô Tề nhanh chóng đóng cửa sập tiệm.”

Tô Thính Ngôn kỳ quái nhìn đám người này.

Sự cố trị liệu của bệnh viện Tô gia, cũng vì trong quá trình điều trị đã dùng sai thuốc khiến hai người mắt mạng, hơn bốn mươi người vì vậy mà mắc bệnh, trong nhất thời danh tiếng hôi thối : đến cống ngầm, nhưng bọn họ như thế nào lại đến tìm tận nhà của Tô Thính Ngôn chứ?

Tô Thính Ngôn vừa muốn bước xuống xe, đột nhiên bị người bên cạnh kéo vào bên trong.

Là Lâm Nhứ.

Anh ta vừa bước vào trong xe, nhìn Tô Thính Ngôn liền nói.

“Đừng bước xuống!”

Tô Thính Ngôn nói: “Nhưng mà nhà của tôi…”

Lâm Nhứ nói: “Chỗ của em hiện tại có thể sống được sao?”

Tô Thính Ngôn nhìn ra bên ngoài, quan sát thấy phải có hơn mười người đang bao vây nhà cô, phía sau còn có không ít ký giả đang ghi hình.

Cô chậm rãi nắm chặt tay mình.

Cố Chân Chân cũng vì là bệnh viện tư nhân dưới trướng của Lâm Vũ nên đặc biệt ra lệnh trông coi nghiêm ngặt, người bình thường không cách nào tiến vào được, cho nên đám người này mới không đến đó gây rối.

Nhưng việc Tô Thính Ngôn sống ở nơi này, không biết do ai đã tung tin ra. Cả nhà Tô Thịnh Quốc lúc này giống như chuyện này không liên quan đến mình, vẫn còn đang vui vẻ chuẩn bị tiệc đính hôn cùng Lâm Cảnh Trăn, nhưng lại đem chuyện này đùn đẩy cho cô cùng mẹ mình. Trong lòng Tô Thính Ngôn vô cùng tức giận cũng như khó chịu. Tâm huyết cả một đời của mẹ cô, Còn có ngôi nhà của cô, cũng là chốn nương thân duy nhất mà mẹ chuẩn bị cho cô. “Không vào đó thì tôi có thể sống ở đâu?” Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ hỏi.

Lâm Nhứ căn dặn tài xế: “Xuất phát đến Hoa phủi!”

“Vâng, tiên sinh!”

Lâm Nhứ nhìn khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ của Tô Thính Ngôn nói: “Đến nhà anh sống!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.