(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 415:
Bảo mẫu bên trong lại nói: “Sao con động vào rôi, con đừng nhúc nhích, lỡ như đụng, hỏng rồi, mẹ không bồi thường nỗi đâu.”
“Ôi trời, nhà bọn họ lớn như vậy, tùy tiện đánh rơi một vài món đồ cũng không có ai phát hiện đâu.”
Bảo mẫu này, ngày thường Tô Thính Ngôn cũng không đề ý lắm.
Bởi vì dù sao cô cũng không cần sông ở đây, ban ngày lại đây dọn dẹp chút, dùng cơm Xong, cô đã đi rồi, ngày thường gặp mặt đều không đến hai lân.
Cô không ngờ, sau lưng lại là người như vậy.
Người bên trong còn đang cảm thán, bông nhiên cảm thấy có người đứng phía trên nhìn.
Mọi người hoảng sợ.
Đặc biệt là bảo mẫu, nhìn đến người đang dựa nghiêng bên cạnh cửa, đang nhìn vào trong, Tô Thính Ngôn, hoảng sợ vội nói: “Tiêu thư……. Tiêu thư cô đã trở lại, cô…… ?) Tô Thính Ngôn cười lạnh nhìn mây người ở đây: “Không ngờ khi tôi không : Có ở nhà, nhà tôi lại náo nhiệt như vậy.”
Khi đó bọn họ mới biết, đây là chủ nhân căn nhà này.
“Chúng ta không phải……”
Mấy người bọn họ nhanh đứng qua một bên.
Tô Thính Ngôn chú ý tới, đồ trang trí trên bàn cũng bị mấy người này nghịch, một vài đồ dùng ngày thường cỗ sử dụng cũng bị bọn họ chạm vào.
Không ai thích người khác chạm vào chương 308: Về nhà đồ của mình, đặc biệt những người lạ như thế này vào nhà mình một cách khó hiểu.
Bảo mẫu xấu hồ một chút, mới vội vàng cười, ra vẻ thoải mái nói: “Tiểu thư, chúng tôi chỉ là tùy tiện vào đây ngôi một chút, cho bọn chúng kiến thức….kiến thức, bọn chúng chưa từng thầy một gia đình nào giàu có như vậy.
Bảo mẫu nghĩ có lẽ Tô Thính Ngôn cũng dễ nói chuyện giống như Có Chân Chân.
Đáng tiếc, Tô Thính Ngôn cũng không phải là người dễ đối phó.
“A, ý của dì là nhà tôi hiện tại thành chô tham quan?”
“không… ni Tôi không có ý này.”
Mấy người đứng sau thấy cô ở chỗ này cao cao tại thượng châm chọc mẹ bọn họ, cũng nồi nóng lên.
“Không phải chỉ vào xem một chút thôi sao, làm như có chuyện gì, chúng ta đi.”
Bảo mẫu cũng muốn bọn họ đi nhanh lên, vì vậy liên vẫy vẫy tay. ý bảo mọi €hương 308: Vê nhà người nhanh đi ra ngoài.
Chờ đám người đi ra ngoài hết, mới.
lại trở về nói với Tô Thính Ngôn: “Tiểu thư, cô đừng nghe bọn họ nói…… j Tô Thính Ngôn im lặng một lúc, cũng không trả lời đi vào bên trong.
Bảo mẫu thấp thỏm nửa ngày, quả nhiên, rất nhanh quản lý gọi điện tới nói chủ nhân nhà này không muôn bà ta làm bảo mẫu nữa, chuân bị sa Bảo mẫu ngắn người, điện thoại trong tay trực tiệp cứng lại rồi.
Tô Thính Ngôn Bi cũng quá tàn nhẫn.
Tô Thính Ngôn phân phó người đi xử lý một chút chuyện này..
Buổi tối, Lâm Nhứ và Tô Thính Ngôn cùng nhau ở bên ngoài ăn cơm, ăn cơm xong, Lâm Nhứ nói: “Em đừng tức giận, anh thấy mặt em bây giờ đều hiện lên hai chữ không vui.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");