(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 413:
Tô Thính Ngôn cũng không để bụng: “Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải tới thăm Tô tổng.”
Nghe cô nói trực tiếp nói là Tô tổng, Tô Thịnh Quốc tức sắp nôn máu ra rôi.
“Cô nói cái gì?”
Tô Thính Ngôn nghiêng đâu: “Không phải ông đã nói sao? Từ nay vê sau Tô tông sẽ không còn là cha của tôi nữa, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi. Chứ không gọi là Tô tổng thì gọi là cái gì đây?”
Lại Mỹ Lâm cười lạnh: “Đúng là đồ ăn cây táo, rào cây sung, cô đã sớm không phải người nhà họ Tô chúng tôi.
Tô Khuynh Tình nói: “Vậy thì chị tới để làm gì.”
Tô Thính Ngôn kéo Cố Chân Chân qua: “Mẹ tôi vừa mới thăng nhiệm vào Trường Linh, làm viện trưởng bênh viện Tô Tề, chúng tôi đến đây đề nhậm chức.”
Cái gì!
Ba người trong phòng trong nháy mắt chương 307: Thay phiên bị làm giật mình.
Vốn dĩ Tô Tề không còn là của bọn họ đã làm người ta rất khó tiếp thu.
Bây giò nó không những không phải bọn họ, mà viện trưởng mới được cử đến đây lại là Cố Chân Chân?
Đây không phải là muốn cho Lại Mỹ Lâm buồn nản chết sao?
Cả nhà tải âpp truyệnholađọc khích lệ nhóm nhé!
Tô Thính Ngôn mỉm cười còn Cô Chân Chân nhìn ba người trong phòng, bà nhìn Tô Quốc Thịnh nói: “Sắc mặt ông nhìn rất xấu, ông vân nên nghỉ ngơi nhiều cho tốt đi”
Sắc mặt Tô Thịnh Quốc tím tái rồi.
“Bà, ba. Các người đi ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài!”
Cố Chân Chân khó hiểu hỏi: “Đây là làm sao vậy?.”
Tô Thính Ngôn lại không đi: “Tô tổng, hiện tại Cô viện trưởng tới kiểm tra phòng, bà ây muôn đi thì đi, không muôn đi thì không đi, nêu ông không vui, ông có thê đồi bệnh viện khác.”
Đúng vậy hiện tại nơi này là địa bàn của Có Chân Chân.
Ba người không nói nên lời.
Tô Thính Ngôn kéo tay Cô Chân Chân: “Mẹ, đi thôi, mẹ nhìn xem văn phòng nào mẹ muốn, phòng của Tô, tổng rất được đấy, con đã xem rồi rất to đó.”
Lại Mỹ Lâm nhìn hai mẹ con đi ra ngoài, ngồi ở trên giường một chút rồi khóc.
“Tại sao lại là bọn ho? Sau này chúng ta phải sông như thê nào đây?.”
Tô Thịnh Quốc nghe, bà ta khóc đến đau đầu, trực tiếp măng: “Bà còn khóc thì đi ra ngoài cho tôi.”
Lại Mỹ Lâm quay đầu lại hừ nói:“Tôi còn khóc thì đi ra ngoài? Tôi không đi ra đó, bây giờ ông không là cái gì cả, còn muôn phát giận với tôi. Đây không phải là do ông dạy ra đứa con gái tốt như vậy sao!”
Tô Thịnh Quốc sợ ngây người.
Lại Mỹ Lâm trước nay luôn luôn đối Chuơng 307: Thay phiên với ông ta nói gì nghe nấy, bây giờ lại Tô Khuynh Tình ở một bên căn răng ai oán, nhìn vệ phía cửa một cách kì lạ.
“Tại sao chị lại có quan hệ tôt với Trường Linh như vậy, thậm chí Trường Linh còn trực tiếp đề bạt cho dì Chân Chân…… Ỷ Tô Khuynh Tình nghĩ đến sau này cô ở lại nơi này, mỗi ngày phải coi sắc mặt của Tô Thính Ngôn mà sông, thật sự cô không muốn sống nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");