(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 409:
Đại khái những người làm sai sẽ không bao giờ nhìn nhận lại những gì họ làm sai, bọn họ chỉ biết hối hận họ không che giấu nó tốt hơn sau khi họ làm sai, và luôn trách người khác không tha thứ họ.
Những điều này, đối với cô mà nói từ trước nay nó không phải việc nhỏ, mà nó là chuyện rât quan trọng liên quan đến cả thời âu thơ của cô.
Tô Thính Ngôn gọi cho Cố Tử Huyên.
“Việc tôi kêu cô chuẩn bị cho Tô Tề như thế nào rồi?”
“Tôi đã chuẩn bị tốt lúc nào cũng có thê bắt đầu.”
“Vậy bây giờ bắt đầu đi.”
Nếu ông ta cảm thầy đây không phải chuyện lớn gì như vậy cô sẽ cho ông ta biệt dám chọc giận cô sẽ là có chuyện gì.
Ngày hôm sau, Trường Linh cho răng phương thức tiệu thụ hàng hóa của Tô Tê có vận đề, nhưng họ vẫn không sửa lại, nên Trườn Linhquyết định rút lại hợp đồng, tỏ vẻ sẽ không cụng cập bắt kì loại thuốc nào cho Tô Tê nữa.
Lập tức, nội bộ Tô Tề rồi loạn.
Không chỉ không hề cung cấp, mà còn không được bán nữa, Trường Linh cũng muốn lấy lại tất cả số thuốc đã cung cập bọn họ.
Trong văn phòng, Tô Quốc Thịnh ngồi ở đó, thư kí một bên nói: “Bởi vì hôm nay không có thuốc của Trường Linh, rât nhiều bệnh nhân đều đi rồi.
“Bây giờ các cổ đông cũng đang hỏi chương 304: Nhận Sai có phải chúng ta lại đắc tội Trường Linh hay không, thật sự làm mọi người vô cùng hoang mang.”
Tô Thịnh Quốc mơ hồ đoán được, có lẽ bởi vì Tô Thính Ngôn.
Nhưng tại sao Tô Thính Ngôn có chỗ đứng cao ở Trường Linh như vậy?
Chỉ một câu nói liên có, thể ngừng cung ứng cho Tô Tê bắt kì cải gì?
Bọn họ không tin được……
Chỉ là bây giờ hội đồng quản trị đã loạn thành một đoàn, mọi người đều bàn tán bây giờ Tô Tè phải làm sao đây.
Rất nhanh, Tô Thính Ngôn cũng bị gọi lại đây đề cùng nhau thảo luận vẫn đề này.
Tộ Thính Ngôn đi vào, Tô Thịnh Quốc dẳn mặt trước nói: “Tổ Thính Ngôn, con đừng làm quá, chỉ VÌ con không vui, mà con định phá đồ Tô Tê sao?
Phả đồ Tô T có chỗ tốt gì cho con?”
“Con còn làm ba tức giận, chọc giận ba có chỗ nào tốt cho con? “
Chuơng 304: Nhận Sai Tô Thính Ngôn ngồi xuống, những người phía dưới lập tức nói một đồng lời khen cô.
“Thính Ngôn, mấy chú bác biết được, con và Trường Linh có quan hệ tốt, bây giò nêu tốt như vậy không bằng con đi khuyên bọn họ.”
“Đúng vậy, các chú bác cũng nhìn con lớn lên, con từ nhỏ đứa trẻ rất tốt bụng.”
“Tôi tốt bụng, nhưng tôi không phải thánh mẫu, các người từ nhỏ nhìn tôi lớn lên sao? Chưa chắc đi, tôi từ nhỏ có thể vào núi tu luyện rồi đi, hình như không có quan hệ gì đến các người đi.”
Thật xấu hồ, rốt cuộc chuyện là như thế nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");