Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 400




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 400:

 

“Chất lượng kém như vậy, tôi phải trả hàng.” ~ Cô gái khó xử nói: “Nhưng cái này là của mẹ tôi làm, bà ây không cho trả.”

 

“Cô đừng có mà rượu mời không uống, cứ uống rượu phạt, cô bày hàng bán ở y hợp pháp không? Nêu không hợp pháp, tôi nói cho cô biết, bây giò tôi sẽ gọi điện thoại kêu người đến tịch thu hết đồ của cô, cho nên cô biết điều mà nhanh chóng cho chúng tôi trả hàng.”

 

Đó là một đôi tình nhân, nhìn kĩ rồi mới biết cô gái đó bán đồ buộc tóc tự làm.

 

Có lẽ là đôi tình nhân đó mua, mua xong rôi mới phát hiện hóa ra đồ buộc tóc hư rồi.

 

Cho nên mới đến trả hàng.

 

Cô gái đó ôm mặt ủ rũ nói: “Thật là thât vọng.”

 

“Cô xem, cô làm bạn gái tôi không vui ôi.

 

Cô gái bị sợ đến mỗi muốn quỳ xuÔng.

 

“Cầu xin các người đừng báo cảnh sát, các người làm vậy mẹ tôi sẽ đánh chết tôi mất.”

 

“Tôi mặc kệ cô bị đánh chết hay không, mau cho chúng tôi trả hàng.”

 

Lúc này, mẹ của cô gái đó ở phía sau _ hét lên.

 

“Có chuyện gì vậy.”

 

Cô gái đó vừa thấy mẹ mình thì đầy sợ hãi.

 

NI Người phụ nữ đó ăn mặc trông có vẻ khá nhễch nhác, mặt trâm xuông đi qua, nhìn tính tình có vẻ rât xâu.

 

“Tại sao lại trả hàng.”

 

Người đàn ông nói lại lần nữa: “Nhìn các người có vẻ phạm pháp, hừ, kêu cô trả hàng thì trả đi, không cho trả tôi sẽ báo cảnh sát ngây bây giờ, chúng tôi ở trong khu nghỉ mát này, đây.

 

không phải là khu nghỉ mát giá rẻ đâu, sao lại để các người bản đồ giá rẻ như vậy được.”

 

Vừa nghe ở khu nghỉ mát này, người phụ nữ đó lập tức sợ hãi.

 

“Đừng, đừng, trả hàng thì trả hàng, tôi trả tiên cho Các người không phải được rồi sao.”

 

Nhìn dáng vẻ hèn mọn của người phụ nữ, người đàn ông đó mới đỡ tức.

 

Người phụ nữ nói xong, quay đầu tát cô con gái một cái.

 

Bộ dáng không giống như nụ cười hèn mọn lúc nãy, bộ dạng trông rất đanh đá.

 

“Kêu con bán hàng bán cũng không xong, chỉ biết ăn làm sao kiêm sống.”

 

“Mẹ…con không có…”

 

“Không có cái gì, con còn cứng miệng đúng không? Ở nhà bón cho con ăn no lãm rôi đúng không?”

 

“Mẹ…”

 

Cô gái vừa khóc vừa lau nước mắt, cặp tình nhân cũng thấy ngượng ngùng.

 

“Cũng không nhất thiết phải đánh người.

 

Lúc này, Tô Thính Ngôn ở phía sau tay đút túi quân đi đên.

 

Người mẹ quay đầu lại nhìn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.