Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 398




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 398:

 

Đến nơi mới thấy khu nghĩ dưỡng mới này thật sự rât to.

 

Lâm Tích Bạch cảm thán nói: “Đầu tư vào khu nghỉ dưỡng như vậy cân bao nhiêu đây, mây tỉ vậy?”

 

“Đúng vậy.” Tô Thính Ngôn nói.

 

“Rất nhanh cô cũng có thể có một cái.”

 

Có Nam Đỉnh ở đẳng sau đi đến, cười cười nhìn hai người.

 

Tô Thính Ngôn cười cười bảo: “Tôi?

 

Còn cách rât xa đó.”

 

“Làm sao có thể.” Cố Nam Đỉnh nói: “Với khả năng kiếm tiền của cô bây giờ, đừng tưởng tôi không, biết, chỉ một nhà máy sản xuất thuốc mỗi năm cũng thu về cả tỉ.”

 

« Lâm Tích Bạch đứng ở đẳng sau rất ngạc nhiên: “Woa, nhiều như vậy Sao.

 

Tô Thính Ngôn nhìn Cố Nam Đinh chương 296: Bánh kem chằm chằm: “Sao anh biết.”

 

Cố Nam Đinh giả vò ra vẻ thần bí: “Đó là đương nhiên, cô không nghĩ xem, biệt người biết ta, trăm trận trăm thắng, không chỉ có nhà chúng tôi nghiên cứu nhà cô có thê thu về bạo nhiêu, ngay từ khi Trường Linh xuất hiện đã bị rất nhiều người đưa vào quan sát, nghiên cứu, so sánh, thậm chí nhà máy dược phẩm Trường Linh không cân tự mình tiêu thụ, các cửa hàng trên muôn tìm kiếm thuốc của cô, quá nhiều rồi, bây giờ các hiệu thuốc đều có thuốc của công ty cô, tương tự với nhà máy sản xuât máy móc, công cụ máy móc ở nhà đã được mở rộng, nhưng bây giờ câu đã vượt cung, dịch vụ ăn uông cũng được mở rộng,. nhưng thực phẩm chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài của cô, lợi nhuận cũng không bao nhiêu.”

 

Lâm Tích Bạch nói: “Woa, các người biết nhiều như vậy.”

 

Có Nam Đinh hừ nhẹ: “Tắt nhiên rồi, cô nghĩ làm kinh doanh dễ như vậy sao, mây tin tức này chúng tôi phải biêt nhiêu hơn các người mới được.”

 

Tô Thính Ngôn cười haha: “So với các vị đây tôi chỉ là người mới.”

 

“Làm gì có, cô có một tương lai rộng mở, cộng thêm lần trước chúng ta hợp tác, tin răng công ty này sẽ sớm được mở.”

 

Tô Thính Ngôn nhướng mày.

 

Sau khi Lâm Nhứ đến, mấy người bọn họ đi đến bên cạnh bàn.

 

Tống Tinh Thần còn đặc biệt chuẩn bị một cái bánh kem.

 

“Đến đây, Lâm Nhứ thổi nến cầu nguyện đi, hy vọng từ nay về sau mọi việc thuận lợi, cơ thê khỏe mạnh.”

 

“Ngây thơ…”

 

“Ngây thơ cái gì, lần này tụi mình bị cậu dọa chết rôi, thổi nhanh đi.”

 

Lâm Nhứ lắc lắc đầu, sau đó cũng đành thổi nến.

 

Lúc này trên mặt Tống Tinh Thần nở một nụ cười xâu xa, đột nhiên đưa tay ra.

 

Còn chưa đợi bàn tay của anh ta ấn xuống, Lâm Nhứ như đã biết được điêu gì đó, ngâng đầu lên, cái bánh trực tiệp được đội lên đầu của Tống Tinh Thần.

 

“Ah…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.