(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Quốc Thịnh rời đi.
Tô Thính Ngôn nhìn hàng xóm xung quanh.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy các cô, các chú ạ… Trong nhà quản lí con chó không tốt lắm, đã làm mọi người phải tức giận, lần sau con sẽ dạy dỗ ba cái loại súc sinh trong nhà này tốt hơn.”
Bọn họ vội vàng nhìn và nói, “Không sao không sao, Tội nghiệp thay cho con khi có người ba như vậy… Ôi trời! Đây là chồng của Tiểu Ngôn sao?”
Lúc này Tô Thính Ngôn mới nhớ tới Lâm Nhứ đứng bên cạnh.
Anh đã thấy toàn bộ sự việc, nghe vậy liền cười với mấy người hàng xóm.
Mọi người xung quanh đều hâm mộ đến đỏ con mắt.
“Tiểu Ngôn lớn lên xinh xắn, tìm chồng cũng đẹp trai như vậy, sau này con hai người nhất định sẽ rất đẹp.”
“Cảm ơn lời nói nói của dì, cháu cũng mong chồng cháu dành thời gian cho cháu nhiều hơn để có thể sinh một đứa bé mập mạp.” Tô Thính Ngôn quay lại kéo Lâm Nhứ một cách thân mật.
Lâm Nhứ dừng lại nhìn Tô Thính Ngôn.
Vậy là cho phép anh sao?
Rõ ràng là cô ấy không muốn sinh mà.
Nhưng mà…
Nếu bọn mà mà có một đứa bé, quả thật khi nghĩ tới có chút kỳ diệu.
“Làm phiền các vị hàng xóm nói với mọi người, mấy chuyện xấu của nhà cháu đã đồn đi khắp nơi rồi, nên cũng không sợ bị giễu cợt, nhưng chủ yếu là để mọi người biết người cha khốn nạn kia ức hiếp mẹ con cô nhi quả mẫu cháu như thế nào!”
“Được được được, Chân Chân mà trở lại, tụi bác sẽ rất vui mừng!”
Mọi người đều đồng ý.
Tô Thính Ngôn nhanh chóng dẫn Lâm Nhứ đi vào nhà.
Lại Mỹ Lâm trở lại bệnh viện, nhìn một bên mặt sưng đỏ của mình, nằm lên giường mà bắt đầu khóc.
“Ôi mặt của tôi…. Vừa mới tiêm HA xong mà bị như này, con nhỏ Tô Thính Ngôn này quá lắm rồi.”
Tô Khuynh Tình cầm túi chườm đá để lên người Lại Mỹ Lâm, mới đụng một cái mà bà ta đã hét lên đau đón.
Tô Khuynh Tình nói, “Mẹ ơi, mẹ cần gì phải đi chọc cô ta chỉ.”
Lại Mỹ Lâm ngắng đầu lên, “Mẹ làm tất cả còn không phải là vì con? Con cũng thấy rồi đấy, con nhỏ này còn chưa hết tình cảm với Cảnh Trăn, nên không nhìn thấy cô ta có chồng hay chưa, mẹ vẫn không thể yên tâm được.”
; Tô Khuynh Tình cuối đầu nói, “Mẹ, cô ta ngoại trừ đẹp mắt một chút, ngoài ra thì cái gì có thể so sánh với con, Lâm gia ghét bỏ cô ta, đẳng cấp của Tô Tề là tốt rồi, con chỉ cần siêng năng làm thêm vài cuộc phẫu thuật, lúc đó đi xin một chức danh cao hơn, cho dù là bác sĩ trưởng khoa cũng được, khi ấy thì cô ta tính là diễn “Ai ôi!!! Nếu vậy thì con còn không phải là nữ bác sĩ trẻ tuổi nhất ở Kyoto sao.”
Ở phía sau, Tô Quốc Thịnh thở dài, “Con cùng Cảnh Trăn đính hôn sớm chút đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Tô Khuynh Tình đỏ mặt cúi đầu.
Tô Khuynh Tình nhìn mẹ, mẹ của cô ta mà nói hơi, thì chỉ sợ người kia rất đẹp trai rồi.
Lại Mỹ Lâm nhìn Tô Khuynh Tình, “Lớn lên đẹp trai thì thế nào, dù sao mặt của không bào ra cơm ăn được.”
Tô Khuynh Tình nói, “Con có chút thắc mắc là, ngày hôm ấy chị ta mặc bộ lễ phục mắc như vậy… Vậy bộ lễ phục ấy từ đâu ra?”
Lại Mỹ Lâm độc ác nói, “Chưa hẳn nó có một người đàn ông đâu…, có khi còn có một ông già nào đó chu cấp cho nó, xong nó lại dùng số tiền đó để bao nuôi trai bao, dù sao Tô Thính Ngôn đó có chuyện gì không làm được chứ.”
Tô Thính Ngôn nói, “Mẹ….”
Trong lòng cô ta tuy cam tâm tình nguyện nghe mấy lời như này, nhưng mà mẹ cô ta nói chuyện quá thô tục, may mắn Cảnh Trăn không nghe được mấy lời này, nếu không lỡ như vì Lại Mỹ Lâm mà chán ghét cô ta thì sao.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");