(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Nhứ nhìn về phía Tô Thịnh Quốc, trong ánh mắt mang theo phong thái ngời ngời, chuẩn bị mở miệng, thì đã bị Tô Thính Châu ở bên cạnh kéo ra.
“Ba biết anh ấy làm nghề gì để làm gì? Chỉ cần biết anh ấy là chồng tôi là được rồi.”
“Cô…
Đang ở ngoài đường mà dám không cho ông ta mặt mũi, Tô Thịnh Quốc cực kì tức giận.
Lại Mỹ Lâm vội vàng kéo Tô Quốc Thịnh, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhứ xong một lúc sau mới ôn nhu mà nói, “Ba của cô là vì quan tâm cô nên mới hỏi, chồng của cô cũng là con rễ của ông ấy, nên mới muốn biết thu nhập để lo cho gia đình của cậu ta thôi.”
Tô Thính Ngôn cười lạnh nhạt, “Làm sao vậy, đáng lẽ tôi có chồng thì mọi người nên vui mừng đấy sao, nếu không quay đi quay lại không thấy người đàn ông nào tốt mà tôi lại thấy Lâm Cảnh Trăn tốt, thì lúc đó cái người sẽ đau đầu đó.”
“Con nhóc chết tiệt này, dám trước mặt người đàn ông khác mà nói những lời như vậy.”
Đẳng sau, hàng xóm hai bên nghe được tiếng động thì thò đầu ra xem.
Nơi này do Cố Chân Chân mua lúc còn đang ở, hàng xóm xung quanh đều biết đến họ.
Thấy Tô Quốc Thịnh ở đây thì tò mò.
Tô Quốc Thịnh thấy những người xung thì đỏ bừng mặt lên, nhìn Tô Thính Ngôn không biết xáu hỗ mà trực tiếp chửi, “Cô ở bên ngoài tìm người chồng không đàng hoàng, tôi làm cha nên đến đây hỏi chút chuyện mà còn bị nói vậy, tôi sao lại sinh ra người không có liêm sỉ như cô thế này.”
Tô Thính Ngôn nhìn Tô Thịnh Quốc, “Tôi không có liêm sỉ?
Đúng rồi đấy, tại vì tôi kế thừa huyết thống của ông đấy, nên mới không có liêm sỉ. Có bao giờ ông hỏi đến cuộc sống của tôi chưa, khi còn nhỏ lúc mẹ tôi đang nằm trên bàn mỏ, thì ông đang ngoại tình. Lúc mẹ tôi nuôi tôi lớn lên, thì ông đang cùng tiểu tam sinh đứa con thứ hai với thứ ba, lúc mẹ tôi đang giúp tôi giải quyết cục diện rối rắm, thì ông cùng bà ta sinh đứa thứ tư, mà hiện tại còn biết mình có đứa con gái khác nữa à? Tốt, vậy thì ông hãy thanh toán số tiền mà mẹ đã nuôi tôi vất vả đi, tôi sẽ lập tức gọi ông bằng ba một cách trìu mến.”
“Cô côc0….”
Tô Thịnh Quốc là một người rất xem trọng mặt mũi, thấy hàng xóm đều nghe được những lời này, lập tức tức giận chỉ tay vào mặt Tô Thính Ngôn.
Lại Mỹ Lâm vội vàng đi qua kéo Tô Thính Ngôn, “Sao cô hồ đồ quá vậy, sao có thể nói ba ruột mình như vậy”
“Bà cút ngay cho tôi.”
Tô Thính Ngôn đầy Lại Mỹ Lâm ra.
Lại Mỹ Lâm liền nỗi giận, “Tô Thính Ngôn, chúng tôi muốn nói mấy lời tốt với cô, cô luyện tập bồi dưỡng rèn luyện hàng ngày để làm gì, bị mẹ của cô nuôi dạy ở trên núi thành một người gian xảo như vậy, mà muốn kế thừa Tô gia? Cô chỉ là một cô gái quê mùa cái gì cũng không biết, tốt nghiệp xong trường kia mà muốn đến Tô Tề làm việc, Tô Tề sẽ không nhận cô, còn chưa đủ tư cách làm nghề y mà dám cùng Khuynh Tình so sánh.”
“Cút, cút ngay cho tôi, việc của Tô gia nhà tôi còn chưa tới lượt bà được lên tiếng.” Tô Thính Ngôn trừng mắt nhìn Lại Mỹ Lâm, “Bà chỉ là người không có danh phận rõ ràng, mà dám đặt chân vào phòng của mẹ tôi, mà không biết xấu hổ còn dám nói tôi?
Cút ngay.” Nói xong, Tô Thính Ngôn giật chiếc túi trên tay Lại Mỹ Lâm.
“Này, của tôi…”
Sau đó, trực tiếp dùng nó ném vào mặt Lại Mỹ Lâm.
Lại Mỹ Lâm bị ném đau đến mức muốn ngắt đi.
“Nghiệt tử, nghiệt tử, cô cứ yên tâm đi, một phân tiền của Tô gia cô cũng đừng hòng nghĩ tới!”
Tô Quốc Thịnh đi đến đỡ Lại Mỹ Lâm dậy.
Lại Mỹ Lâm lắp bắp nói, “Ôi… Ôi… Đầu của tôi, túi của tôi…
Mau cầm lên, đó là bản số lượng có hạn…”
Tô Thính Ngôn vỗ bụi trên tay mình.
“Tiền của mẹ tôi, tôi thích thì tôi cầm, không tới phiên các người quyết định.”
h Lâm Nhứ nhìn về phía Tô Thịnh Quốc, trong ánh mắt mang theo phong thái ngời ngời, chuẩn bị mở miệng, thì đã bị Tô Thính Châu ở bên cạnh kéo ra.
“Ba biết anh ấy làm nghề gì để làm gì? Chỉ cần biết anh ấy là chồng tôi là được rồi.”
DO TY Đang ở ngoài đường mà dám không cho ông ta mặt mũi, Tô Thịnh Quốc cực kì tức giận.
Lại Mỹ Lâm vội vàng kéo Tô Quốc Thịnh, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhứ xong một lúc sau mới ôn nhu mà nói, “Ba của cô là vì quan tâm cô nên mới hỏi, chồng của cô cũng là con rễ của ông ấy, nên mới muốn biết thu nhập để lo cho gia đình của cậu ta thôi.”
Tô Thính Ngôn cười lạnh nhạt, “Làm sao vậy, đáng lẽ tôi có chồng thì mọi người nên vui mừng đấy sao, nếu không quay đi quay lại không thấy người đàn ông nào tốt mà tôi lại thấy Lâm Cảnh Trăn tốt, thì lúc đó cái người sẽ đau đầu đó.”
“Con nhóc chết tiệt này, dám trước mặt người đàn ông khác mà nói những lời như vậy.”
Đẳng sau, hàng xóm hai bên nghe được tiếng động thì thò đầu ra xem.
Nơi này do Cố Chân Chân mua lúc còn đang ở, hàng xóm xung quanh đều biết đến họ.
Thấy Tô Quốc Thịnh ở đây thì tò mò.
Tô Quốc Thịnh thấy những người xung thì đỏ bừng mặt lên, nhìn Tô Thính Ngôn không biết xáu hỗ mà trực tiếp chửi, “Cô ở bên ngoài tìm người chồng không đàng hoàng, tôi làm cha nên đến đây hỏi chút chuyện mà còn bị nói vậy, tôi sao lại sinh ra người không có liêm sỉ như cô thế này.”
Tô Thính Ngôn nhìn Tô Thịnh Quốc, “Tôi không có liêm sỉ?
Đúng rồi đấy, tại vì tôi kế thừa huyết thống của ông đấy, nên mới không có liêm sỉ. Có bao giờ ông hỏi đến cuộc sống của tôi chưa, khi còn nhỏ lúc mẹ tôi đang nằm trên bàn mỏ, thì ông đang ngoại tình. Lúc mẹ tôi nuôi tôi lớn lên, thì ông đang cùng tiểu tam sinh đứa con thứ hai với thứ ba, lúc mẹ tôi đang giúp tôi giải quyết cục diện rối rắm, thì ông cùng bà ta sinh đứa thứ tư, mà hiện tại còn biết mình có đứa con gái khác nữa à? Tốt, vậy thì ông hãy thanh toán số tiền mà mẹ đã nuôi tôi vất vả đi, tôi sẽ lập tức gọi ông bằng ba một cách trìu mến.”
“Cô côcO,….
“Nghiệt tử, nghiệt tử, cô cứ yên tâm đi, một phân tiền của Tô gia cô cũng đừng hòng nghĩ tới!”
Tô Quốc Thịnh đi đến đỡ Lại Mỹ Lâm dậy.
Lại Mỹ Lâm lắp bắp nói, “Ôi… Ôi… Đầu của tôi, túi của tôi…
Mau cầm lên, đó là bản số lượng có hạn…”
Tô Thính Ngôn vỗ bụi trên tay mình.
“Tiền của mẹ tôi, tôi thích thì tôi cầm, không tới phiên các người quyết định.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");