(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đến lúc đó tôi hỏi thử, ai biết cô ấy có lại đang lừa người hay không.
Tô Thính Ngôn đưa bộ đồ bị rách cho Chu Đỉnh.
“Bộ đồ này bao nhiêu tiền, cậu báo giá đi, tôi nói người nhà họ Tô đền.”
Chu Đỉnh kinh ngạc nhìn bộ đồ kia.
“Sao… sao lại thế này…”
Chỉ đi tham gia một bữa tiệc thôi mà còn có thể bị hư hao đến như thế này?
Tô Thính Ngôn bắt mãn nhìn Chu Đỉnh, “Cậu đi mướn đồ cũng có thể mướn được bộ đồ mắc như vậy, bây giò thì tốt rồi, biết bồi thường thế nào đây?”
“mm Chu Đỉnh thu hồi biểu cảm đau lòng vừa nãy một chút, hỏng rồi, Tô Thính Ngôn đang hoài nghỉ khả năng kinh tế của quý ngài nhà bọn họ sao?
“Không sao, hỏng thì hỏng, không cần đền tiền đâu.”
“Vậy không được, cậu nói giá cho tôi biết đi, Tô Thịnh Quốc làm hư, tôi nhất định phải tìm ông ta đòi lại.”
“Thực sự không cần đâu.”
“Tôi nói cần là cần, Chu Đỉnh, cậu là trợ lý của chồng tôi, không phải là chồng tôi, tiền của chồng tôi, cậu không thể quyết định.”
Ở bên cạnh, Lâm Nhứ bỗng nhiên quay đầu lại.
Chồng?
Anh nhìn về phía Chu Đỉnh.
“Cậu nghe thấy không đấy, bảo cậu báo giá thì báo giá đi.”
Chu Đỉnh thoáng cái lại càng muốn khóc.
Ngài ấy thay đổi rồi, vậy mà ngài ấy lại cùng người phụ nữ này trách mắng anh tal “Vâng…”
Tô Thính Ngôn hít sâu một hơi, nghĩ tới Lâm Nhứ bỗng dưng lại tìm một người phụ tá như thế này tới, thực sự là lãng phí tiền, chuyện gì cũng làm không tốt.
Cô quay đầu lại nhìn Lâm Nhứ, thở dài.
Người đẹp thì đẹp đấy, nhưng mà chỉ số lQ không tốt, không dưng bị cấp dưới của mình lừa thành như vậy cũng không biết, thật là kỳ cục.
Lâm Nhứ đi tới, nhìn bộ đồ của Tô Thính Ngôn, nói với cô, “Bọn họ bắt nạt cô?”
Tô Thính Ngôn hoàn hồn, lắc đầu.
Lúc này, lại thấy Lâm Nhứ kéo tay cô lại.
Tô Thính Ngôn lo lắng, thấy Lâm Nhứ cúi đầu cần thận kiểm tra, giống như đang tìm cái gì đó.
Đột nhiên, ánh mắt anh tối lại, vẻ mặt ngưng lại có vẻ âm u, “Cô bị thương rồi.”
Tô Thính Ngôn ngừng một lát, chính cô cũng không biết là có bị thương.
Vậy mà, Tô Thính Ngôn thấy anh đã đứng dậy cầm lấy hộp cứu thương, kéo cánh tay Tô Thính Ngôn, cúi đầu thổi nhẹ một cái.
Không hỗ là dân chuyên nghiệp!
Cô nhanh chóng dời ánh mắt đi, nếu không, sẽ chỉ cảm thấy mình đã bị hút vào đôi mắt sâu thẳm của anh mát.
Quên đi quên đi, cho dù chỉ số lQ của anh không quá cao, nhưng nhìn cái mặt này, dù có làm sai chút chuyện, thì cuối cùng vẫn phải lựa chọn tha thứ thôi.
Tô Thính Ngôn thở dài, kéo anh lại, “Được rồi, đưa anh ra ngoài đi ăn gì đó.”
“Ừ, muốn ăn cái gì? Tôi nói Chu Đỉnh đi đặt.”
Tô Thính Ngôn kéo cánh tay của anh qua, “Đặt cái gì mà đặt, tôi dẫn anh đi ăn món ngon.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");