(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 185:
“Tập đoàn Lâm Vũ thật khổng lồ, riêng chỉ nhánh đã có đến mười máy, nước bên trong sâu bao nhiêu em cũng có thể nghĩ đến, anh không muốn em bước vào.”
Tô Thính Ngôn nhìn anh.
“Yên tâm đi, em có thể bảo vệ tốt chính mình.”
Anh nhìn nhìn cô, đi đến bên cạnh: “Lúc nào cần nhớ nói cho anh, không cần đối mặt một mình.”
Tô Thính Ngôn ngần người, nhìn anh, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Chu Đỉnh thấy Lâm Nhứ đã trở lại, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân sẽ không muốn ngài giúp đâu.”
“Người này từ nhỏ đã học được cách không dựa vào người khác. Cậu xem, từ đầu, cô ấy đã kháng cự tôi thì rõ … Không sao cả, đây mới là Tô Thính Ngôn, chúng ta từ từ thôi, chắc chắn sẽ khiến cô ấy mở rộng cửa lòng.”
Trong lòng Chu Đỉnh chậc chậc hai tiếng, tại sao nghe giọng điệu của tiên sinh nhà bọn họ còn hơi chút kiêu ngạo nhỉ…
Lâm Cảnh Trăn đã bị sai đi rồi, mấy ngày rồi cũng chưa thể trở về lúc nào.
Lúc ở kinh đô, mọi người đều bị phơi đen rất nhiều.
Tô Khuynh Tình không biết Lâm Cảnh Trăn đang bận rộn làm gì, nhưng vừa nghe nói Lâm Cảnh Trăn tới, cô ta lập tức đến nhà tìm anh ta.
Vốn Lâm Cảnh Trăn cảm thấy đi ra ngoài trốn Tô Khuynh Tình một chút cũng được, lúc này thấy cô ta tìm tới cửa, đành từ bỏ, nhìn cô ta nói: “Khuynh Tình, có một việc, đúng lúc anh muốn nói với em.”
Tô Khuynh Tình cười, mang đến rất nhiều đồ ăn.
“Cảnh Trăn, xem anh kìa, đi ở nông thôn, phơi đen như vậy, em mang cho anh thật nhiều đồ anh thích ăn…”
Tuy rằng từ lần trước Lâm Cảnh Trăn càng ngày càng thất vọng đối với cô ta, hóa ra cái loại cảm giác này cũng đã không còn, nhưng thấy cô ta vẫn đối tốt với mình như vậy, nhất thời lại hơi xấu hổ.
Nhưng nghĩ đến Tô Thính Ngôn, quyết định xóa cảm giác này đi.
Anh ta nói thẳng: “Khuynh Tình, thật xin lỗi, tạm thời anh không muốn kết hôn.”
Tô Khuynh Tình kinh ngạc nhìn anh ta.
“Anh nói cái gì? Cảnh Trăn, chúng ta đã đính hôn rồi, anh nói cái gì vậy chứ?”
“Khuynh Tình, thực xin lỗi…”
Tô Khuynh Tình vừa đi vừa đỏ mắt nói: “Cảnh Trăn, anh đã quá mệt rồi, anh tự nghĩ lại đi, chúng ta yêu nhau như Vậy, sao lại có thể không đính hôn.”
Tô Khuynh Tình khóc lóc đi ra ngoài.
Dù sao thì Lâm Cảnh Trăn được nuông chiều từ bé, tuy rằng lúc này có hơi áy náy, nhưng ngày hôm sau lại tốt lên, nghĩ nghĩ trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều.
Cuối cùng thì sau này cũng có thể thoải mái theo đuổi Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn hắt xì một cái, ngay sau đó thấy Lâm Cảnh Trăn gửi cho mình một tin nhắn.
“Thính Ngôn, tôi tới nhà em tìm em, mang cho em đặc sản nông thôn.”
“Không cần, tôi đang bận họp.”
*Bận họp? Ò, em đến Vương Quyền phải không, tôi đi tìm em.
Thật ra Tô Thính Ngôn đang ở nhà xem video hội nghị.
Bệnh viện đã được thành lập, nhà máy dược cũng đã có quy mô, các nhà hàng cũng bắt đầu buôn bán.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");