(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 183:
Bỗng nhiên, bên cạnh, có một tia sáng chói mắt chiếu tới.
Tô Thính Ngôn híp mắt, cảm thấy con ngươi cũng bị chiếu thành màu đen, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Chỉ nghe tiếng xe gắn máy càng ngày càng gần.
Trong nháy mắt…
Lâm Nhứ ở phía trước, đột nhiên ôm lấy Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn bị ngã xuống đắt.
Nhưng mà cũng không đau lắm, bị Lâm Nhứ ôm như vậy, lăn trên mặt đất hai vòng, mới bị anh ôm thật chặt trong ngực.
Tô Thính Ngôn sững sờ, ngẳắng đầu lên, chỉ thấy chiếc xe gắn máy như bị điên kia, chợt lóe lên, mắt thấy hai người ngã trên mặt đất, cũng không quay đầu lại, liền điên như lái đi.
Đây là có chuyện gì…
Chiếc xe gắn máy đó chắc chắn là có ý!
Lâm Nhứ đứng lên, nhìn Tô Thính Ngôn.
“Em có không?”
Tô Thính Ngôn lắc đầu, trước nhìn về phía Lâm Nhứ.
Áo sơ mi màu trắng của anh nhăn lại, lăn trên mặt đất nên dính đầy bụi bặm.
“Anh thế nào?”
“Tôi? Không có việc gì, nhưng mà, vừa nãy người này…”
Lâm Nhứ nhìn về phía phương hướng xe gắn máy lái đi.
Hai người sau đó tới cục Giao Thông.
Tìm video giám sát, có thể nhìn thấy đây là một chiếc xe máy rất đắt đỏ, người đội mũ, xe máy lại là không có biển số xe, cục Giao Thông còn cần thận mà nói, “Việc này xem ra rất khó đề tra được là ai, một đường lái ra ngoài, lại chưa có dấu hiệu trở về, có khả năng ở giữa đường sẽ bỏ xe lại.”
Lâm Nhứ cũng sớm biết sẽ có kết quả này.
Hai người ra đến bên ngoài, Lâm Nhứ nói, “Em có manh mối gì không?”
Tô Thính Ngôn vuốt cằm, “Người này hẳn là rất có tiền, cho nên dùng xe máy mắc như vậy đến đụng tôi, cũng không thấy lãng phí, không biết tôi có nên vì thế mà cảm thấy cao hứng hay không, cuối cùng có người vì tôi nguyện ý tốn công làm ra chuyện lãng phí như vậy”
Lâm Nhứ liếc cô, “Gần đây bởi vì em có hợp tác với Lý Quốc Cường, cái này đụng tới lợi ích của một số người, em tốt nhất vẫn cần thật hơn chút.”
Đối với việc vì sao Lâm Nhứ lại biết cô hợp tác với Lý Quốc Cường, cô cũng không có cảm thấy bất ngờ chút nào.
Quyền thế như anh, hẳn là rất dễ dàng có thể tra được những việc này.
Tô Thính Ngôn nhìn phía trước, hừ lạnh nói, “Có người không hi vọng tôi sống tốt, nhưng tôi hét lần này tới lần khác muốn cứ làm, nếu có người muốn gây phiền phức cho tôi, người này cũng đừng nghĩ sống tốt… Tôi sẽ tra xét rõ ràng, đến cùng là ai muốn mạng của tôi.”
Lấy ân báo ân, lấy oán báo oán, luôn luôn là tiên chỉ trong lòng cô, cho nên dù người này là ai, cô cũng sẽ tìm ra, đồng thời để anh ta hói hận vì đối nghịch với cô.
Lâm Nhứ nhíu mày nhìn cô.
“Em cũng chú ý một chút, đừng cậy mạnh…”
“Tôi biết, lần này cám ơn anh.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");