(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 182:
Tô Thính Ngôn liền đầy Lâm Nhứ ra.
“Ai bảo anh không chuyện gì lại hôn tôi.”
Cô dùng sức lau lau trán của mình, tức hỗn hễn.
Cô vừa muốn quay đi, Lâm Nhứ lại nói, “Thật vất vả mới gặp được, ra ngoài mói chuyện một chút không? Hay là mời tôi tới nhà em vậy?”
Tô Thính Ngôn nghĩ nếu như đi vào, Có Chân Chân không chừng sẽ nghĩ như thế nào, vẫn là nói, “Được rồi… Ra ngoài một chút cũng tốt, tôi cũng có lời muồn nói với anh.”
Cố gắng khuyên anh làm việc chính sự nhanh một chút…
Xuân Giang dù gì cũng là tiểu khu cao cấp, khung cảnh bên trong không tồi.
Cô đi ở phía trước, nhìn Lâm Nhứ một đường luôn mỉm cười đi theo cô, suy nghĩ một chút, vẫn là nói, ” Lâm tổng, anh không cảm thấy, chúng ta không xứng sao?”
Lâm Nhứ nghe xong, lập tức buồn bực.
Bỗng nhiên tới gần máy bước.
“Chỗ nào không xứng?”
“Lớn nhỏ nha.”
Bỗng nhiên Lâm Nhứ gian xảo cười một tiếng.
Anh tới gần.
“Chúng ta lớn nhỏ rất xứng đôi mà, không phải em nói với phương diện này của tôi rất hài lòng sao?”
Liền nghĩ sai…
Tô Thính Ngôn dậm chân, “Là tuổi tác lớn nhỏ! Tôi quá ngây thơ, Lâm tổng anh thành thục ồn trọng, thích hợp tìm một người phụ nữ dịu dàng hiền thục hơn…”
Tên gia hỏa này nghĩ gì thế, còn là, nói chuyện vô sỉ, còn có thể nói trịnh trọng như vậy.
Trên mặt anh lộ rõ nét buồn bực.
“Em quả nhiên ghét bỏ tôi tuổi tác lớn?”
Anh lớn hơn cô đúng sáu tuổi…
Mặc dù vẻ ngoài của anh nhìn thì vẫn là một thanh niên tuổi không lớn lắm, thế nhưng Tô Thính Ngôn lại nhỏ vậy.
Tuổi tác đoán chừng, mới vừa 20, hiện tại còn đang thịnh hành đi yêu tiểu thịt tươi, tình chị em…
Tống Tinh Thần cũng đã nói, phương diện này anh không có chút ưu thế nào.
Tô Thính Ngôn cảm thấy tóc mình đều muốn bị bản thân nhỗ hết.
“Không phải ghét bỏ anh tuổi tác lớn, mà là tôi ngây thơ…”
“Tôi liền thích em ngây thơ.”
“Tôi, kỳ thật ngây thơ cũng chỉ là bề ngoài của tôi.”
“Tôi liền thích vẻ bề ngoài ngây thơ của em.”
“Anh…”
“Tôi thích em, cho nên em như thế nào tôi cũng thích.”
Lâm Nhứ cong môi, tiến sát lại, tay vuốt nhẹ bờ môi mềm mại của cô.
Tô Thính Ngôn giật mình lùi về sau một bước.
Thật là, nói chuyện thì cứ nói, sau cứ động tay động chân!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");