(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 177:
Tô Thính Ngôn nói: “Muốn ăn ngon, phải có tiếng với giới trẻ bây giờ, bây giò xã hội đều hướng đến dịch vụ, phải phục vụ tốt thì mới tồn tại lâu dài được, nhưng trước hết là mùi vị và vẻ ngoài của dược thiện, tôi cũng biết, máy ngày nay tôi rảnh rỗi đã chuẩn bị một số dược thiện, ông xem xem.”
Thấy cô đã chuẩn bị xong hết rồi, Lý Quốc Cường chỉ đứng ở bên cạnh xem.
Tô Thính Ngôn lập tức bưng tới một mâm dược thiện.
Lý Quốc Cường xem xét món dược thiện này: “Cái này là cô làm?”
“Tôi đưa vật liệu, là mẹ tôi làm, tay nghề của mẹ tôi thực sự rất tốt, nhưng tôi nghĩ tay nghề của những đầu bếp đó chắc sẽ tốt hơn mẹ tôi, chẳng qua tôi chỉ muốn cho Lý tổng xem thứ tôi muồn chính là kết quả như vậy.” Lý Quốc Cường vội ném thử.
“Ngon quá…”
Lý Quốc Cường ăn thử một miếng đã cảm thấy rất ngạc nhiên.
Tô Thính Ngôn thật sự rất tự tin đối với đồ của chính mình.
*So với bệnh viện, cái này càng dễ dàng thành lập và mở: rộng, muốn mở bệnh viện khắp cả nước, có thể sẽ không biết mất thời gian bao nhiêu năm, nhưng việc ăn uống muốn mở khắp cả nước thì thực sự dễ dàng hơn rất nhiều.”
Lý Quốc Cường nói: “Tôi hiểu rõ ý của cô rồi, bệnh viện và dược thiện, tuyên truyền lẫn nhau, aiya, không tệ nha Thính Ngôn, đầu óc của cô thật sự rất tốt.”
“Số dược thiện này thường ngày là do sư phụ tôi làm cho tôi, đối với việc bồi bổ thân thể rất có ích, ông yên tâm, thật sự có thể làm được, người biết ăn sẽ đến rất nhiều.”
Lý Quốc Cường cảm thấy có thể thực hiện được, lập tức quay đầu đi chuẩn bị.
Vợ của ông ở nhà cảm thấy có chút không vui.
“Ông giúp cô ta chạy việc vặt như vậy, đừng quên thân phận của ông là gì.”
Lý Quốc Cường nói, ” Ừm, cô ấy rất có tài, nhìn ra được rất thông minh, mà ý tưởng này cũng rất tốt, tương lai vô cùng sáng lạn.”
Hiện tại Lý Quốc Cườn thật sự rất phục Tô Thính Ngôn, cho nên cũng không chút đề ý đến lời oán giận của vợ.
Thân phận gì chứ, Lý Quốc Cường chưa từng để ý đến nó, Lý gia một mực không khá lên được cũng do ông ta, nếu thật sự là người có bản lĩnh, ông ta rất coi trọng.
Dược thiện Trường Linh đang phát triển rất tốt.
Thân thể Cố Chân Chân đang dần tốt lên, nhưng mà bà cũng biết là, mình không thể lại làm phẫu thuật nữa.
Tô Thính Ngôn lo lắng bà suy nghĩ nhiều, có ý đưa bà ra ngoài dạo phó.
Cố Chân Chân nói, ” Thật lâu không thấy A Nhứ tới nha.”
Ở nhà Cố Chân Chân đã nhắc qua nhiều lần.
Tô Thính Ngôn bất đắc dĩ nhìn bà, “Anh ấy tới làm gì chứ?”
Cố Chân Chân thở dài, “Là một chàng trai tốt nha, cậu ấy làm gì khiến con không vui sao…”
Gần đây Tô Thính Ngôn rất bận, tranh thủ chỉnh sửa menu, trang trí, tuyển đầu bếp.
Bận như thế, ngược lại là không cần suy nghĩ đến người đàn ông kia.
Nhưng mà…
Gần đây anh cũng không xuất hiện lần nào.
Nghĩ đến đường đường là người thừa kế tập đoàn Lâm Vũ, người theo đuỏi anh, nhiều đến mức có thể xếp hàng từ cửa hàng này đến thủ đô, lúc đầu cảm thấy cô ngốc, chơi vui, nhưng mà qua một thời gian cũng không còn cảm giác mới mẻ đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");