Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 173




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 173:

 

Nhưng mà không ly hôn lại không được.

 

Chỉ là lúc này, ở phía dưới bỗng nhiên có người nói: “Tô tổng…vừa đi hỏi rồi, Cố tổng đã dọn đi rồi, không còn ở chung nhà với Tô tiểu thư.”

 

Dọn đi rồi?

 

Bà ấy dọn đi đâu?

 

Tô Quốc Thịnh có chút bất ngờ, chỗ đó là nơi trước kia bọn họ cùng nhau phấn đấu mà mua được, sau đó sang tên cho Tô Thính Ngôn, Cố Chân Chân vẫn luôn đam mê y thuật, đối với tiền tài ngoài thân không có chút cảm giác, cho nên tiền đều giao cho Tô Quốc Thịnh giữ.

 

Bởi vậy Tô Quốc Thịnh có thể khẳng định bà ấy ở bên ngoài cũng chẳng có gì.

 

Sao bây giờ lại dọn đi rồi? Đi đến nơi khác?

 

Tô Quốc Thịnh hỏi: “Dọn đi đâu rồi?”

 

“Hoa viên Xuân Giang…nơi đó liên kết với một căn biệt thự.”

 

Lại Mỹ Lâm vừa nghe đã mở to hai mắt nhìn.

 

“Chỗ đó mắc như vậy, sao bà ấy lại có nhà ở đó chứ, được lắm, Quốc Thịnh, ông xem, suốt ngày cứ nói Cố Chân Chân ngóc, tôi thấy ông mới ngốc. Người ta ở bên ngoài có cái nhà to như vậy mà ông lại không biết.”

 

Tô Quốc Thịnh bị đè nén, trầm tư một lúc lâu sau đó đứng dậy.

 

Lại Mỹ Lâm ở phía sau hừ nhẹ.

 

Tô Quốc Thịnh nói: “Thôi đi, không phải chỉ là một căn nhà thôi sao, cho bà ấy, chúng tôi ly hôn êm đẹp là được rồi.”

 

Nói cũng phải, một căn nhà máy ngàn vạn, bà ấy không về Tô Tề, không phải là được rồi sao, một căn nhà cũng không thể trở mình được.

 

Hơn nữa nghe nói bà ấy trải qua sự việc này, dù cho y thuật có tốt cách mấy cũng không thể phẫu thuật được nữa. Nghĩ đến cũng rất đáng thương, căn nhà này nên cho bà ấy dưỡng lão, hừ.

 

Tuy Lại Mỹ Lâm an ủi chính mình như vậy, nhưng nghĩ đến căn biệt thự mấy ngàn vạn kia lại thấy đau trong lòng.

 

Không nghĩ đến Có Chân Chân này trông có vẻ ngốc ngốc nhưng lại còn biết chừa đường lui cho bản thân.

 

Lý Quốc Cường rất nhanh đã gửi cho Tô Thính Ngôn một tin nhắn, xưởng dược đã bắt đầu hoạt động, máy móc mà cô thiết kế rất có ích, máy móc đã được sản xuất, một số loại thuốc tinh luyện so với trước kia giá cao hon rất nhiều.

 

Lý Quốc Cường cũng biết công ty chế tạo thuốc trong tương lai rất có tiềm năng, trước mắt không dễ làm, thiếu nhất chính là người.

 

Hơn nữa, đầu tư vốn vào đã thấy được kết quả, xưởng dược bởi vì đơn đặt thuốc quá nhiều nên phải suy xét để mở rộng quy mô, đều do Tố Thính Ngôn ở giữa cho ý kiến, đều là những nguyên do rất có ích.

 

Tô Thính Ngôn hết bận trỏ về nhà thì nhìn thấy Có Chân Chân ủ rũ mặt mày ngồi ngay cửa.

 

“Mẹ, làm sao vậy?”

 

Cố Chân Chân nhìn cô, nghĩ một lát rồi lại nói: “Ba của con…”

 

Tô Thính Ngôn thấy vậy thì hiểu rõ mọi chuyện: “Ba con đến nói chuyện ly hôn đúng không? Mẹ, mẹ còn do dự cái gì nữa? Lúc mẹ ở bệnh viện không rõ sóng chết, ông ta đã đón người khác vào tận trong nhà, loại đàn ông như vậy…”

 

Có Chân Chân kéo cô: “Đúng, mẹ quyết định ly hôn, chỉ là vẫn cảm thấy hơi buồn.”

 

“Mẹ, con biết, là bởi vì quá khứ khổ sở của mẹ chứ không phải bởi vì ông ta, khi nào mẹ ly hôn, con đi với mẹ.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.