Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 172




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 172:

 

Đồ đạc được chuyền thẳng lên xe của Lâm Nhứ, Lâm Nhứ nói, “Em đi đâu, anh đưa em qua đó.”

 

Tô Thính Ngôn nói địa chỉ: “Xuân giang hoa uyền.”.

 

Cố Chân Chân nói, “Chúng ta sẽ sống ở đó sao? Nơi đó ở đâu vậy?”

 

Tô Thính Ngôn nói: “Chung cư con ở hiện tại quá nhỏ, con đã mua một căn nhà mới rồi, giờ chúng ta sẽ chuyển đến đó, nhà cửa con đã cho dọn dẹp, trang trí xong rồi, giờ’ chúng ta có thể vào ở luôn ạ.”

 

“Là như thế hả…… ñ Cố Chân Chân đến nơi, nhìn qua căn biệt thự bà có chút shock.

 

“Căn biệt thự này ở đâu ra vậy hả…… Thính Ngôn?”

 

Tô Thính Ngôn xuống xe, nhìn Chu Đỉnh đang lấy đồ ra, nói thẳng: “Đồ đạc của em anh cứ đặt dưới lầu là được.”

 

Sau đó nói với Có Chân Chân, “Nhà là con mua.”

 

Cái gì?

 

Bà đương nhiên biết căn biệt thự này bao nhiêu tiền. Bà nhìn nơi này, trong lòng có chút hồi hộp.

 

Sau khi vào nhà, Cô Chân Chân thây nhà cửa đều đã thu xếp ổn thỏa bèn kéo Tô Thính Ngôn lại.

 

“Ngôn Ngôn…ở đâu mà con có nhiều tiền như vậy?”

 

Tô Thính Ngôn kéo Cố Chân Chân lại nói: “Mẹ, người yên tâm, số tiền này đều do con quang minh chính đại kiếm được, từ nhỏ mẹ đã dạy con, đến bây giờ con vẫn còn nhớ, làm người phải có đạo đức, ngay thẳng, như vậy mới có khí phách, mẹ bảo con thế nào, con đều làm như vậy.”

 

Có Chân Chân thấy con gái mình như vậy, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt cô, thở dài: “Ngôn Ngôn của mẹ trưởng thành rồi.”

 

Tô Thính Ngôn đương nhiên không nói thêm gì, trừ việc này ra, cô cũng rất coi trọng việc lấy đức trả ơn, lấy oán báo oán, nhất định sẽ không để những loại người như vậy có quả tốt mà ăn.

 

Tô Thính Ngôn cười cười nói với Cố Chân Chân: “Được rồi, mẹ nghỉ ngơi trước đi.”

 

Cố Chân Chân đi nghỉ ngơi, Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ.

 

“Anh còn chưa đi?”

 

“Tôi chưa ăn cơm, tôi đói rôi Tô Thính Ngôn câm nín nhìn anh: “Anh lớn như vậy rồi, cũng không phải sẽ đói chết, tự mình đi tìm đồ ăn đi.”

 

Ánh mắt Lâm Nhứ sáng ngời: “Muốn tôi tự đi tìm đồ ăn có lẽ sẽ muốn ăn em.”

 

“Em lười huyên thuyên với anh, em đi trước.”

 

Lâm Nhứ cười cười, nhìn dáng vẻ tức giận thở phì phì của cô đi khỏi.

 

Lúc giận dỗi cũng dễ thương như vậy…

 

Làm người phải có đạo đức, ngay thẳng, như vậy mới có khí phách?

 

Nhưng mắy tin tức mà anh tra được hình như không phải nói như vậy nha…

 

Tô Quốc Thịnh ở nhà đã biết được tin tức Có Chân Chân xuất viện.

 

Ông ta ngồi ở đó nắm chặt tay.

 

Lại Mỹ Lâm ở bên cạnh rất sợ hãi: “Ông xã, bà ấy còn chưa ly hôn đâu, bây giờ Tô Tề mới khai trương, nếu như bà ấy thà chết chứ không ly hôn…”

 

Tô Quốc Thịnh nói: “Được rồi, tôi qua đó thăm bà ấy, bàn bạc với nhau.”

 

Lại Mỹ Lâm sợ Tô Quốc Thịnh qua đó ngược lại lại thích bà ấy, không muốn để ông ta đi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.