(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 170:
Tô Thính Ngôn cười: “Tôi nói chú vội như vậy là sợ tôi bỏ mặc nhà họ Tô, rồi các người không còn chỗ để ăn bám nữa đúng không???”
“Cô nói cái gì cœ??”
Có Minh Hàn tức giận nhìn Tô Thính Ngôn: “Tôi làm vậy không phải vì muốn tốt cho mẹ con cô sao, nêu không về sau hai người sẽ sống như thế nào? Mẹ cô thì ốm yếu thế này, nhìn vào thực tế đi, dù gì ba mẹ cô vẫn chưa ly hôn.”
Tô Thính Ngôn nói:”Cuộc sóng của mẹ tôi và tôi không khiến các người phải lo, chỉ là các người lo lắng rằng chúng tôi rời khỏi nhà họ Tô thì các người sao có thể sống ở nhà họ Tô được nữa.”.
“Tô Thính Ngôn!”
*Chú sao vậy? Chẳng lẽ không phải vậy sao? Nếu thật sự nghĩ cho mẹ tôi, sao sau khi bà ấy rời Tô Tề rồi máy người không rời theo để biểu thị chút lòng chân thành? Ngược lại, khi mẹ tôi hôn mê bát tỉnh, các người vẫn cùng cha tôi ở lại công ty xun xoe nịnh hót. Hừ, máy người nghĩ ta chết cũng không biết đúng không?”
“Cô…..cô……cô được lắm, lòng tốt của tôi lại biến thành lòng lang dạ thú hả? Tôi không phải vì hai người nên mới đi lấy lòng ông ta sao? Tôi chống mắt lên xem hai người sẽ sống sót thế nào.”
Tô Thính Ngôn nói: “Biến, chú biến ngay cho tôi.”
Vài người đen mặt rời khỏi phòng bệnh.
Cố Chân Chân khó chịu kéo Tô Thính Ngôn: “Thính Ngôn, dù gì đó cũng là chú của con…. “
Tô Thính Ngôn nhìn Cố Chân Chân: “Mẹ đừng tốt bụng như vậy, họ đã chèn ép mẹ một thời gian dài vậy, mẹ còn cảm thấy hắn xứng làm chú của con ư? Lúc trước cả nhà khuyên dừng việc chữa bệnh của mẹ lại, chú ta cũng không hề nói mẹ là em gái của chú, không được dừng chữa bệnh, ngược lại chú ta còn đứng về phía Tô Thịnh Quốc. Khi mẹ hôn mê, là con ở đây quan tâm, chăm sóc mẹ, mẹ có thể vì con mà suy nghĩ lại được không? Mẹ chọn tin tưởng con, hay là tin tưởng bọn họ? Con đã xảy ra mâu thuẫn với bọn họ, nếu mẹ chọn tin tưởng bọn họ sẽ khiến con vô cùng thất vọng, buồn bã. Chuyện máy ngày nay con làm đâu còn có nghĩa lí gì nữa?”
Cố Chân Chân nghe vậy, vội ôm lấy Tô Thính Ngôn.
“Ngôn Ngôn, là mẹ không tốt, mẹ sai rôi, lúc ây…… lúc ấy, chắc hẳn con cảm thấy rất khó chịu, rất bất lực.”
Vốn dĩ Tô Thính Ngôn là không định nhắc lại chuyện này, nhưng nếu không nói như vậy, Cố Chân Chân tốt bụng sẽ lại hòa giải với bọn họ, Tô Thính Ngôn không thể chịu được chuyện đó. Cho nên không bằng nói rõ ràng một lần.
Tô Thính Ngôn nói:“Mẹ cứ yên tâm, con có thể nuôi được mẹ.”
Bà ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để con gái nuôi mình cả, bà thở dài, trong lòng gợn chút ưu sầu, buồn bã. Tô Thính Ngôn hận Tô Thịnh Quốc, Thính Ngôn không có ý định trở về cũng không có gì đáng trách, nhưng cuộc sống của họ thì sao?2 Cố Chân Chân thật sự có chút khó chịu.
Nhưng thấy Tô Thính Ngôn kiên quyết nói có thể nuôi sống được bà, bà ấy không muốn làm Thính Ngôn mắt đi sự nhiệt tình.
Tô Thính Ngôn đưa Cố Chân Chân đi làm thủ tục xuất viện.
Vừa đi ra ngoài, Tằng Lê chạy nhanh lại giúp cô thu dọn đồ đạc. Vừa đi vừa nói chuyện, “Thính Ngôn, cô thật sự đã vất vả chăm sóc bác một thời gian rồi, bác gái quả nhiên rất khỏe.”
Cố Chân Chân nhìn Tằng Lê, “Cô gái, cô biết về gia đình chúng tôi hả?”
Tằng Lê cười nói: “Đương nhiên, Tô bác sĩ là người nỗi tiếng trong khoa của chúng tôi.”
“Khoa của cô? Bác sĩ Tô?”
Cố Chân Chân có chút khó hiểu.
Tằng Lê nói, “Bác gái, bác không biết sao, bác sĩ Tô ở Lâm Vũ và đến đây tư vấn với tư cách là bác sĩ, tuy nhiên bây giờ bác sĩ Tô không còn ở đây nữa, cô được viện nghiên cứu phái đi hỗ trợ sau cũng không thấy trở lại.
Giams đốc Vương không thẻ chịu được, đáng tiếc là bác sĩ Tô phải rời đi rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");