Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 17: Rốt cuộc là cậu tìm người đàn ông nào




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Khuynh Tình cảm giác mình không nhìn lầm, nhưng nghĩ kĩ lại thì thực sự không thể có khả năng đó, nhìn chằm chằm bên kia, mãi cho đến chiếc xe sang trọng kia rời đi xa mới thu mắt lại.

Tô Thính Ngôn ở trên xe cũng không dám hỏi cái xe này bao nhiêu tiền.

Chẳng qua, ngồi trên xe đất tiền thực sự rất thoải mái, tâm trạng của cô hôm nay không tệ lắm, hiếm khi không tức giận.

Vuốt chỗ ngồi, nhìn Lâm Nhứ ở bên cạnh lưu loát cầm lấy tay lái, chăm chú nhìn về phía trước, mặt nghiêng sắc sảo rõ ràng, đường nét cực kỳ đẹp.

Không nhịn được mà chống cằm, nhìn nhiều thêm máy cái.

Ánh mắt Lâm Nhứ nhìn qua.

“Tâm trạng của cô hôm nay có vẻ không tệ.”

Mặc dù ngày thường cô vẫn luôn tỏ ra thờ ơ dửng dưng, nhưng trong ánh mắt có ánh sáng, cũng không lừa được ai, đáy mắt cô bây giờ còn mang theo ý cười, khiến đôi mắt hạnh xinh đẹp hiện lên vẻ sáng ngời như sao.

“Đúng vậy, bệnh viện bỗng nhiên nói rằng mẹ tôi có thể phẫu thuật, còn gọi bác sĩ giỏi nhất từ nước ngoài, trước đó tôi còn nghĩ rằng có lẽ đã không còn hi vọng rồi, nhưng mà ông trời vẫn còn có mắt, biết mấy con người hèn hạ kia còn chưa bị trừng trị, mẹ tôi vẫn chưa thể chết được.”

Lâm Nhứ cười, “Vận may của cô không tôi.”

“Đúng thé, thầy tôi cũng nói bát tự của tôi tốt, tương lai rộng mở, tôi còn luôn nói ông ấy là tên lừa bịp, lừa gạt tôi, bây giờ nghĩ lại, cũng có chút có lý.”

“Thầy của cô?”

“Đúng vậy, trước đây vì để tôi yên tĩnh lại một chút, mẹ tôi đã ném tôi lên núi bái thầy.” Nghĩ đến thời gian ở trên núi, mười năm mà như một ngày, trôi qua rất nhanh, cũng giống như rất chậm.

Anh nhìn ánh mắt trong veo của cô, phủ một tầng mù sương, hỏi, “Trên núi sao?”

“Đúng vậy. . .” Cô lắc đầu, không để cho mình nghĩ lại nữa, “Thầy tôi tự xưng là thế ngoại cao nhân(2), người không biết sẽ nói ông ấy là kẻ lừa đảo bịp bợm, chẳng qua quái vật già này cũng thực sự có chút bản lĩnh, phần lớn thời gian mấy năm nay đều ở trên núi, thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo chơi làm người chữa bệnh, thuật chữa bệnh của ông cũng được, người khác cũng gọi ông là thầy thuốc kỳ quái, tiếc là không xuống núi nên anh cũng không biết đâu.”

Anh nghe thấy vậy thì ngoảnh đầu nhìn cô, được một lúc lâu, rồi mới nói như có thâm ý, “Xem ra mấy năm đó có rất nhiều chuyện cũ rồi.”

“Ai mà không có chuyện cũ chứ, anh nghĩ đi, anh đi làm nhiều năm như vậy, hẳn là cũng có rất nhiều chuyện cũ phải không, làm thế nào mà ngày xưa lại chọn ngành này này nè, rồi làm sao mà từ một nhân viên phục vụ nho nhỏ trở thành cái tên đứng đầu bảng ngành nè, chắc chắn cũng là một câu chuyện vô cùng chua xót chứ gì nữa.”

“Được rồi, sắp đến nơi rồi, một lúc nữa tôi sẽ tới đón cô đi ăn gì đó.”

Lâm Nhứ không muốn lại tiếp tục cái đề tài này nữa.

“Làm. . . Nhân viên phục vụ.”

“Nhân viên phục vụ là cái gì. Người bán hàng sao?”

“Coi như. .. cũng đúng.”

Lâm Tích Bạch vừa nhìn cái vẻ mặt này của cô đã cảm thấy không ổn.

” Tô, Thính, Ngôn, cậu nói rõ ràng cho tớ, rốt cuộc anh ta làm cái gì!”

“Được rồi được rồi. .. là nhân viên phục vụ của… .. White Horse Club.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.