(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Quốc Cường tuy rằng ông chỉ kinh doanh, nhưng ông cũng biết muốn làm ra máy loại máy móc này phải học chuyên ngành, đặc biệt là thiết bị dược phẩm, máy móc sinh học rất khó làm, nhưng cô lại thiết kế đến tinh tế, chuyên nghiệp, mặc dù ông ta biết có thể sử dụng hay không còn phải hỏi những người có chuyên môn, nhưng không thể giải thích được là ông ta cảm thấy Tô Thính Ngôn rất đáng tin cậy, nếu đã đưa cho ông ta thì chắc chắn có thể sử dụng.
“Đây là một số loại thuốc tôi chế ra, các công cụ máy móc và các công ty dược phẩm khác chưa chắc có thể làm được, cho nên tôi mới vẽ nó, ông có thể cho người làm ra rồi kiểm tra xem. Nhớ kĩ, bản vẽ này không được tiết lộ ra bên ngoài.”
“Hiểu, tôi hiểu rồi.” Lý Quốc Cường nhìn nàng, “Nhìn không ra, cô che giấu rất nhiều.”
Tô Thính Ngôn cười nói: “Hành tẩu giang hồ, đương nhiên phải cẩn thận.”
Lại Mỹ Lâm đứng ở cửa thể hiện một bộ dáng nữ chủ nhân đảm đang, nghênh đón khách tới…
Ánh mắt bà ta tốt, liếc mắt nhìn thầy được Tô Thính Ngôn và một người đàn ông già cùng nhau đi vào thang máy.
Lại Mỹ Lâm đi lên thì thấy Tô Thịnh Quốc, vội chỉ cho ông ta xem.
*Tôi đã nói Tô Thính Ngôn này không đứng đắn rồi, ông nhìn xem, nó với người đàn ông già ra vào, còn thể thống gì nữa.”
Sắc mặt của Tô Thịnh Quốc rất không tốt.
“Một lát nữa tôi sẽ hỏi người giúp việc nó ở đâu, tôi đi tìm HỘ S. ” Tô Thịnh tức giận nói.
Tô Thính Ngôn vừa vào bên trong, Văn Anh vội vàng chạy tới.
“Tôi nói tôi muốn xuống đón cô, nhưng ba tôi không cho đi.”
Lý Quốc Cường bật cười, “Ai kêu làm con một hai phải bước vào giới giải trí, một khi xuất hiện, cả thế giới đều vây xem.”
Văn Anh không còn biện pháp nào, đành thở dài quần lấy Tô Thính Ngôn nói: “Bác sĩ Tô, mấy ngày không gặp, cô có nhớ tôi không?”
Tô Thính Ngôn nhìn cậu ta: “Bệnh của cậu thế nào rồi?”
“Đã sớm tốt, bác sĩ Tô lợi hại như vậy, tôi đương nhiên là có thể nhanh khỏi rồi.”
“Tim không tốt thì phải tịnh dưỡng cho chu đáo, ngày mai tôi cho anh đơn thuốc điều trị, anh trở về từ từ làm theo, nhất định có hiệu quả, hơn nữa cũng phải ít thức khuya, nghỉ ngơi nhiều.”
*Tót, bác sĩ Tô, cô đối với tôi thật tốt quá.”
Lý Quốc Cường ở một bên nói: “Hừ, người trong nhà mỗi ngày tốt với con như vậy, con còn không kiên nhẫn, đến lượt bác sĩ Tô thì thành đối với con thật quá tốt?”
Văn Anh quả thật còn nhỏ, đối đãi người rất đơn thuần, cho nên Tô Thính Ngôn cũng không cảm tháy phản cảm.
Lúc này, Tô Thính Ngôn quay người, một người hùng hỗ đi đến.
“Tô Thính Ngôn.”
Lý Quốc Cường nhanh chóng đứng lên.
“Ông là ai, sao tùy tiện vào phòng của tôi.”
Tô Thính Ngôn quay lại nhìn, là Tô Thịnh Quốc. . Truyện Đô Thị
Cô ngắng đầu nhìn Lý Quốc Cường nói: “Không có việc gì, đây là ba tôi, để tôi ra trước xem sao.”
Vừa nghe là chuyện gia đình, Lý Quốc Cường không nói được gì, chỉ có thể nói: “Tốt.”
Nhưng thấy nhìn vẻ mặt Tô Thịnh Quốc rất xáu nên vẫn nói: “Có việc thì thì kêu tôi.”
Tô Thính Ngôn cười, kéo Tô Thịnh Quốc, đem người đẩy đi ra ngoài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");