(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy đêu là cùng thuộc tập đoàn, nhưng Lâm Nhứ chính là người đứng đầu của tập đoàn Lâm Vũ, nên Lâm Cảnh Trăn chẳng là cái đỉnh gỉ gì hét.
Dám cả gan đắc tội với Lâm Nhứ đúng là tự mình đi tìm cái chết.
Lại Mỹ Lâm nghĩ rằng sẽ được chuyển tới phòng VIP nhưng khi biết không được, trên mặt lập tức không ổn.
Lâm Cảnh Trăn cũng không biết tại sao.
“Bởi vì gần đây số lượng người bị bệnh trong bệnh viện khá nhiều…”
“Đây chính là bệnh viện của nhà con mà.”
Vẻ mặt Lại Mỹ Lâm không hài lòng.
Trên mặt Lâm Cảnh Trăn tràn ngập nét áy náy.
Tô Khuynh Tình vội vàng nói, “Mẹ, không phải mẹ muốn xuất viện sớm sao, những phòng kia… đều dành cho người bệnh nặng.”
Lại Mỹ Lâm nhìn ra bên ngoài, có một nhóm người giúp Tô Thính Ngôn vận chuyển đồ đạc của Cố Chân Chân đến chỗ khác, trong lòng tức tối.
Bên ngoài, Chu Đỉnh ở phía sau quan sát, cố ý nói, “Nhanh lên, phụ cô Tô vận chuyển đồ đi, phòng ở đây quá tệ, gì mà mèo chó tứ tung hét, bệnh viện vậy mà dám sắp xếp như thế.”
Bên trong Lại Mỹ Lâm tuy không thấy người, nhưng lại nghe được giọng nói rõ ràng, tức giận liền ngẳng đầu lên.
“Bên ngoài là ai đang nói chuyện, nào là mèo,… chó, rốt cuộc là đang nói ai?”
Lâm Cảnh Trăn đứng lên, lập tức đi ra ngoài.
Tô Khuynh Tình nhìn theo, vội vàng đi ra ngoài cùng.
Trong đây ai ai cũng tức, nhưng không có biện pháp nào cả.
Thật ra Chu Đỉnh không muốn đến, nhưng tiếc là, tiên sinh nhà họ không đến được nên hắn phải đến.
Không quan tâm là Tô Thính Ngôn không tốt điểm nào, nhưng hiện giờ đã là Thiếu nãi nãi nhà hắn, không kẻ nào có thể khinh thường được.
Buổi tối Tô Thính Ngôn ở lại đây.
Khi biết được rằng mẹ mình có thể phẫu thuật được, cuối cùng Tô Thính Ngôn cũng đã có thể ngủ một giấc ngon lành.
Khi tỉnh dậy nhìn thấy Lâm Nhứ ở bên cạnh từ lúc nào không hay.
Anh ngồi ở một bên, chống cằm vào tay, nghiêng đầu, chân bắt chéo vào nhau, tư thái tôn quý, giống như một quý tộc thượng lưu.
Cuối đầu ôn nhu nhìn Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn liền ngồi dậy.
“Sao anh lại tới đây?”
“Ngủ ở bệnh viện không thoải mái đâu, lần sau em về nhà ngủ đi, tôi ở đây giúp em canh cho.”
Thấy cô đã tỉnh, anh mở hộp cơm ra.
Tô Thính Ngôn thấy hộp cơm toàn những món ngon.
“Đây là…”
“Mua cho em đồ ăn sáng đấy, đi rửa tay, sau đó tới đây ăn đi.”
Gần đây toàn thấy nét mặt lạnh lùng. Mà hôm nay mới buổi sáng đã tắm gió xuân, Tô Thính Ngôn không biết giờ trong lòng mình có cảm giác gì nữa.
“Cái này…”
Chiếc Rolls-Royce kia mới tinh, khiến cho người khác mới nhìn đã cảm thấy đắt đỏ.
Mà anh kéo cửa kính xuống, không chút nào không hợp đạo lý cười và nói, “Lên xe.”
Được rồi được rồi, đây không phải là tiền của cô, không phải là tiền của cô Tô Thính Ngôn đi lên xe.
Lúc này, ở đằng sau…
Tô Khuynh Tình kéo Lâm Cảnh Trăn, nói, “Hình như em vừa thấy Tô Thính Ngôn lên chiếc xe đó.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");