Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 158




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy người ngắng đầu, nhìn thấy người đàn ông cao lớn kia, áo sơ mi trắng quần đen, cổ áo cúc áo chỉnh tề, mắt phượng môi mỏng, đường nét bên ngoài đẹp tinh tế toàn thân mang vẻ lạnh lùng kiệt ngạo, lúc đi qua tới, dường như là quét sạch tất cả sự bình tĩnh và ung dung, làm cho người ta lập tức cảm thấy được, cả hành lang đều có vẻ quý giá gấp bội lần.

Tô Khuynh Tình sững sờ.

Lâm Nhứ?

Lần trước ở tiệc đính hôn, trước mặt mọi người cô bị làm cho mắt hết mặt mũi, bỗng nhiên lại xuất hiện ở trong đầu CÔ.

Cùng là người có quen biết với Lâm Nhứ, sợ hãi nhìn hai người họ.

Lâm Nhứ sao lại có quen biết với Tô Thính Ngôn?

Còn gọi Tô Thính Ngôn là Ngôn Ngôn?

Tô Thính Ngôn thấy Lâm Nhứ đi tới bên cạnh mình, nói với anh: “ Không có gì, trên đường không cần thận để bị chó cắn thôi, hơi phiền phức một chút.”

“Tô Thính Ngôn, cậu nói ai là chó, để mồm miệng sạch sẽ chút đi.”

Người phụ nữ kia vừa mới mắng nhiếc một câu, đột nhiên cảm thấy Lâm Nhứ ánh mắt lạnh như băng nhìn qua đây, giọng nói lập tức hạ xuống không ít: “ Con gái sao có thể thô lỗ như thế chứ.”

Lâm Nhứ nhìn mấy người này, trực tiếp nói: “ Mấy người đang làm cái gì đây?”

Tô Thính Ngôn vỗ ngực: “Đang nói tôi không có tiền, phải bồ thí cho tôi một trăm tám mươi vạn tệ.”

“Không có tiền?” Lâm Nhứ nói: ‘Em không có tiền sao không nói với anh, thẻ này cho em.”

Lâm Nhứ trực tiếp lấy ra một chiếc thẻ màu đen sáng bóng.

Tô Thính Ngôn lập tức nói: “Em không cần, em có tiền rồi, làm phiền anh đem thẻ cát đi.”

Lâm Nhứ cười cười, lại nhìn qua người ở phía sau kia: “

Vậy không có việc gì chúng ta trở về dùng bữa thôi, đồ ăn đều lên hét rồi.”

Anh đưa tay ôm lấy vai cô, đưa người rời đi.

Tô Thính Ngôn quay đầu lại hừ một tiếng, nhìn thật sâu Tô Khuynh Tình còn đang chưa hết kinh sợ.

Chờ Tô Thính Ngôn đi rồi, bọn họ mới hoàn hồn lại nói: “

Khuynh Tình, sao lại thế này, sao Tô Thính Ngôn lại ở cùng một chỗ với Lâm Nhứ?”

Tô Khuynh Tình cúi đầu, môi đang run rẩy, âm thanh theo.

đó cũng yếu ớt.

“Tớ, tớ cũng không biết….”

“Thật là, nghe nói Lâm Nhứ rất bảo vệ người của mình, vừa nãy bọn mình nói cô ta như thế, sẽ không bị trả thù chứ.”

“Được rồi, Lâm Nhứ sao có thể coi trọng cô ta chứ, nói không chừng chính Tô Thính Ngôn tự mình nhảy bổ vào ấy chứ, ai biết được có thể vui vẻ được bao lâu.”

Tuy rằng an ủi nhau như vậy, thế nhưng, vừa nãy bọn họ bị dọa cho đến sắc mặt trắng bệch, lúc này cũng không còn hứng thú nào ở lại chúc mừng nữa.”

Tô Khuynh Tình vất vả lắm cũng về tới nhà, lập tức nghĩ tới Lâm Cảnh Trăn, muốn gọi điện thoại cho Lâm Cảnh Trăn, thế nhưng Lâm Cảnh Trăn lại không bắt máy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.