Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 150




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nó cũng rất tốt cho chứng đau nửa đầu, thoái hóa đốt sống cổ và các bệnh tim mạch thường gặp hiện nay.

Cô nghĩ đến việc bán những đơn thuốc này trước tiên để tạo dựng tên tuổi cho bệnh viện chưa mở cửa kinh doanh.

Nhưng mà hiện nay cô không muốn dùng tên của mình, vì vậy, khi Lý Quốc Cường hỏi cô muốn dùng tên bác sĩ nỗ tiếng nào để bán thuốc ra ngoài, Tô Thính Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngọn núi tôi ở gọi là Trường Linh, vậy gọi là Trường Linh là được rồi.”

“Được rồi, nhà máy dược phẩm của chúng ta gọi là nhà máy dược phẩm Trường Linh, thật sự rất tốt, rất đặc biệt.”

Khi Tô Thính Ngôn rời đi, bọn họ cũng đích thân tiễn cô tới cửa.

Văn Anh miễn cường từ bỏ nhìn cô, trực tiếp nói: “Sau này tôi có thể trực tiếp gọi tên của cô được không?”

“Đương nhiên là được.”

“Thính Ngôn… sau này tôi không có việc gì có thể đến tìm cô để chơi được không?”

Ý của cô là gọi Tô Thính Ngôn, chứ không phải dùng giọng điệu chán ngấy đó gọi hai chữ Thính Ngôn.

Tô Thính Ngôn vội vàng rời đi.

Mà ở bên kia.

Chu Đỉnh nói với Lâm Nhứ: * Gần đây, tung tích và hàng động của thiếu phu nhân rất kì lạ, hôm nay còn đi gặp Lý Quốc Cường của nhà họ Lý.”

Lâm Nhứ sau khi nghe xong dừng lại một chút: “ Đi theo hỏi một chút…”

Ngay lúc Chu Đỉnh chuẩn bị rời đi, Lâm Nhứ gọi người trở vệ.

“Bỏ đi, việc cô ấy làm đều có chừng mực, đương nhiên sẽ không làm những việc không có lý do, không cần tùy tiện hỏi chuyện.”

Chu Đỉnh thở dài, nhìn tiên sinh nhà mình đã bệnh đến mức nguy kịch.

Tại sao lại không tùy ý hỏi thăm, nghĩ rằng anh ta không biết sao.

Sợ làm cho thiếu phu nhân không vui.

Nhưng Lâm Nhứ đã nhịn lâu không đi tìm cô, đều là bởi vì biết cô rất bận.

Bây giờ nghe được tin tức của cô, thật sự không nhịn được nữa.

* Đi, chuẩn bị xe, sau đó sẽ đầy sau.”

Chu Đỉnh nhận lệnh đi chuẩn bị xe.

Bởi vì Tô Thính Ngôn rất bận, vài ngày cũng không gặp được người, liếc nhìn một cái về phía Lâm Cảnh Trăn thế nhưng không biết lúc nào đã chắn ở cửa.

Anh ta kéo Tô Thính Ngôn lại.

* Cô cuối cùng cũng xuất hiện.”

“ Anh làm gì…..” Tô Thính Ngôn nhìn thấy hắn thì có chút bất ngờ.

* Tôi chờ em mấy ngày rồi, em bận cái gì, mà vẫn không xuất hiện.”

* Nếu như không có chuyện gì, phiền anh tránh ra, tôi rất bận.”

* Việc buôn bán bình thường của Tô Tề em hiểu được không.”

* Không hiểu được.” Tô Thính Ngôn nghe xong có chút ngoài ý muốn, nhưng lại lập tức hiểu rõ: “ Ba tôi đương nhiên sẽ không muốn nói cho tôi biết.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.