(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Lâm Nhứ?”
Cô ngước mắt nhìn lên: “Được rồi, ra ngoài nói thì ra ngoài nói.”
Cô ngạc nhiên nói với nhóm đồng nghiệp: “Mọi người ăn trước đi, tôi đi nói chuyện một chút.”
Một vài người biết đến Lâm Cảnh Trăn, nhìn thấy họ lúc này cũng chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
Bọn họ không phải là đã sớm từ hôn rồi sao, còn có thể nói chuyện gì với nhau nữa?
Nối lại tình xưa?
Không thể nào.
Tô Thính Ngôn đi ra ngoài, Lâm Cảnh Trăn nhìn theo bóng lưng của cô.
Dáng người mảnh khảnh nhưng tinh xảo, hai cánh tay lộ ra ngoài trông càng mảnh mai hơn.
Bóng lưng của Tô Thính Ngôn cũng rất đẹp.
Chỉ là quá độc lập, kiêu ngạo, thờ ơ, không nghe ai khuyên bảo, cũng không tâm sự với bất kỳ ai.
Cũng không phải…
Trước đây, cô cũng từng tâm sự cùng với anh ta, chỉ là, lúc đó bọn họ còn quá nhỏ, anh chỉ coi cô như một người em gái, cô không có biểu hiện sự dựa dẫm vào anh ta, không giống như Tô Khuynh Tình, ở khắp mọi nơi đều dựa dẫm vào anh ta, làm cho trong lòng anh ta thấy rất hưởng thụ.
“Thính Ngôn, nghe nói em sẽ đến viện nghiên cứu hoàng gia, em có quen biết người nào ở bên đó sao, tại sao bọn họ lại chỉ đích danh của em?”
Tô Thính Ngôn quay đầu lại: “Tô Khuynh Tình nói cho anh à? Vậy có lẽ cô ta đã cùng anh phân tích qua, nói là tôi chắc chắn có liên quan cái gì đó với người của hoàng gia, ừ, chắc hẳn là cô ta đã nói như vậy. Chị thật sự rất lợi hại, có thể đến hoàng gia, nhưng mà rất là kì lạ, chị không có bằng cấp, làm sao có thể quen biết người của hoàng gia, em có chút lo lắng cho chị, anh giúp em đi hỏi một chút, hi vọng chị không đi nhằm đường. Có đúng hay không?”
Sắc mặt Lâm Cảnh Trăn tối sầm.
Tô Khuynh Tình thật sự đã nói những lời như vậy.
Tô Thính Ngôn nhìn vẻ mặt của anh ta thì đã hiểu rõ.
*Anh cũng nên biết rằng, anh sẽ không hỏi ra được điều gì”
Lâm Cảnh Trăn lắc cánh tay, chán nản.
Lâm Cảnh Trăn nói: “Tôi cũng không nghĩ như vậy, Tô Thính Ngôn, tôi ở trong lòng của em tồi tệ như vậy sao?”
Tô Thính Ngôn nói: “Anh cũng nên biết con người của tôi, có ơn báo ơn, có oán báo oán.”
TIÔI “Được rồi, trở về tìm Tô Khuynh Tình của anh đi” Tô Thính Ngôn nói.
“Anh cũng không nghĩ xem, viện nghiên cứu hoàng gia là nơi to lớn như thế nào, cả nước đều đang nhìn vào, hạng mục này cũng là một hạng mục lớn liên quan đến toàn bộ viện nghiên cứu, bọn họ sẽ không vì chuyện cá nhân mà gọi đến một người phụ nữ không có tác dụng. Tô Khuynh Tình ngu ngốc, anh ở cùng với cô ta lâu cũng ngốc theo rồi sao? Được rồi, kết thúc tại đây đi.”
Không hiểu sao, hiện tại khi Lâm Cảnh Trăn nghe thấy tên Tô Khuynh Tình, trong lòng liền sinh ra một chút tâm lí kháng cự.
“Em không cần phải đem tôi và Tô Khuynh Tình liên hệ với nhau, tôi không giống cô ta như vậy, tôi đến tìm em là để chúc mừng, còn có… muốn hỏi em và chú ba của tôi rốt cuộc là có chuyện gì, chú ba của tôi không phải là người sẽ tùy tiện tìm một người phụ nữ để két hôn, đặc biệt là…
Em cũng biết, em cùng bọn họ không môn đăng hộ đối, cũng không biết anh ta có mục đích gì mà cùng em ở bên nhau, hơn nữa không nói đến chuyện khác, việc này người trong nhà không dám nói cho ông nội, nếu không, ông nội mà biết, cũng chắc chắn không thể chịu đựng được.”
Tô Thính Ngôn cau mày: “Ý của anh chính là tôi không xứng với chú ba của anh, phải không?”
“Tại sao em luôn hiểu lầm ý của tôi rồi, tại sao chúng ta cứ phải đối chọi gay gắt như vậy… dù cho không thể quay lại giống như trước đây, nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn không được sao 2”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");