Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 136




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Oa, Lâm Nhứ, Lâm Nhứ.”

“Kia không phải là Tống Tinh Thần sao, làm sao lại có thể đi cùng với Tống Tinh Thần chứ?”

“Trời ơi, làm sao mà những người này có thể đến loại quán ăn như thế này chứ, oa, chúng ta thật sự rất may mắn.”

Các đồng nghiệp ở bệnh viện cũng nhìn sang bên đó.

“Thật sự là Lâm Nhứ sao? Mọi người không phải đã nói rằng lần trước đã tình cờ gặp Lâm Nhứ sao, là thật sao?”

DU 16‡cNifng,người pày tại sao laiTớiđâNo cáo Tăng Lê ngay lập tức nói: ” Tôi đã nói là từng gặp qua Lâm Nhứ, mọi người còn không tin, bây giờ biết rồi chứ.”

“Chúng tôi không phải là không tin, chỉ là cảm thấy quá kinh ngạc… không ngờ rằng hôm nay chúng ta cũng có thể gặp được, thật sự rất đẹp trai, những người ở bên cạnh cũng rất đẹp trai, thật sự là người phân theo nhóm.

Tô Thính Ngôn nói: “Mau ăn đi, không phải nói còn muốn đi hát sao?”

Cô muốn ăn xong sớm một chút, tuy nhiên, những người ở bên cạnh hiển nhiên không nghĩ như vậy, mọi người đều đang thảo luận sôi nổi, voons dĩ không có ai nghe lời Tô Thính Ngôn nói.

Tô Thính Ngôn chỉ có thể thở dài, tự mình ăn phần của mình.

Mà ở bên trong.

Cố Nam Đình ngồi trong phòng riêng, nhìn nhìn nơi này.

“Tại sao đột nhiên lại nghĩ ra đến nơi này ăn cơm?”

Bình thường bọn họ cũng không đến những nơi như thế này.

Tống Tinh Thần nói: “ Đúng vậy, có rất nhiều người, cũng không biết là có thợ săn ảnh nữa hay không?”

Cố Nam Đình nhìn Lâm Nhứ, người đang ngồi ở góc trong cùng, bình tình nhìn vào điện thoại, như thể anh không coi trọng lời nói của bọn họ.

Tống Tinh Thần ở một bên thở dài.

“Cùng với người có tình yêu thì nói lý lẽ gì được.”

“Nói cũng đúng.”

“Nhưng mà tôi thấy rất ngạc nhiên, kết hôn thì cũng đã xong xuôi rồi, tại sao còn phải vất vả như vậy chứ.”

Tống Tinh Thần cười khúc khích: “Nhìn biểu cảm dục vọng không được thỏa mãn của Lâm Nhứ mấy ngày gần đây là biết, kết hôn rồi nhưng người ta không thích anh ta cũng vô tác dụng…”

“Kết hôn vậy mà không có sinh hoạt x? Vậy cũng quá khổ Lâm Nhứ, có phải hay không là anh không được, người ta sau khi thử xong thì lập tức không vui?”

Lâm Nhứ lạnh nhạt nhướng mi lên.

*Tôi nghĩ là cậu đã ăn no rồi, có phải là muốn về nhà rồi phải không?”

“Cố Nam Đình lập tức nói: “Này, cậu gọi điện cho tôi tới đây, vì để giúp tăng sự nỗi tiếng cho cậu, bây giờ thì tốt rồi, lợi dụng xong thì cậu muốn đuổi tôi đi? Không có cửa đâu … Không đi.”

Lâm Nhứ đứng lên.

Có Nam Đình khit mũi, gọi người phục vụ tới: “ Quán ăn của các người có rượu nào đắt nhất, món nào ngon nhất, mang hết ra đây cho tôi.”

Cố Nam Đình làm ra bộ dạng biểu cảm chắc chắn sẽ ăn đến nghèo luôn.

Lâm Nhứ liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi đi ra ngoài.

Nhìn thoáng qua bên dưới, Tô Thịnh Ngôn đang đi đến nhà vệ sinh.

Anh mỉm cười, cũng đi theo.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.