(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Em họ, nhanh lên, cứu anh với.”
Tô Thính Ngôn dừng lại, nhìn xem mọi người.
“À, là anh họ của cô à.” Cô còn nhớ rõ người phụ nữ này chính là người khi lên thuyền đã có ý khiêu khích cô.
Cố Giao cũng ở phía sau nhìn, đôi mắt khẽ cử động, mặc dù kinh ngạc nhưng lại rất cũng vui vẻ khi nhìn thấy người phụ nữ này vô duyên vô cớ gây chuyện.
“Tô tiểu thư, đây là thiếu gia Dung gia, dù thế nào cô cũng không nên đánh người ta thành như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lâm Nhứ ghét nhất người phụ nữ gây chuyện.”
Lúc này, Lâm Nhứ tới.
“Sao vậy?”
Tô Thính Ngôn đứng ở bên trong, xoa cổ tay của mình.
Nhìn thấy Lâm Nhứ tiến đến, một đoàn người vây quanh mồm năm miệng mười nói.
“Tô Thính Ngôn đánh Dung Thiếu.”
“Khó trách mọi người đều nói người phụ nữ này thanh danh không tốt, cũng quá không ra gì rồi.”
“Sao lại ra tay đánh người ở đây vậy, đánh thành như vậy làm sao nói chuyện với nhà người ta được?”
Cố Giao cũng cẩn thận nói: “Lần này là Tô tiểu thư quá đáng rồi.”
Lâm Nhứ nhíu lông mày, nhìn về phía Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn khẽ nói: “Dám động tay động chân với em, không đánh anh ta tàn phế đã tốt rồi “Động tay động chân.”
Lâm Nhứ nheo mắt.
Ánh mát sắc lạnh của anh giống như vực sâu, nhìn bên kia, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Chu Đỉnh.
Chu Đỉnh hiểu ý, trực tiếp đi qua, ném ra một tắm thẻ.
Lâm Nhứ nói: “Bên trong có hai ngàn vạn, cho anh tiền mua thuốc men.”
Người đàn ông sững sờ, cúi đầu nhìn tắm thẻ.
“Cái này… Lâm tổng thật sự là hào phóng, chỉ là một người phụ nữ… Hai ngàn vạn, cũng không đến mức đấy, tôi chỉ bị cô ta đánh đấm một chút vì hiểu lầm tôi muốn động tay động chân với cô ta thôi. Xem ở mặt mũi Lâm tổng, thôi vậy, tiền thuốc men hai ngàn vạn quả thực quá nhiều… Không bằng anh lấy lại đi…”
“Nhiều?”
Lâm Nhứ thản nhiên nói: “Chu Đỉnh, cho nhiều.”
“Nhưng con người của tôi, bình thường tiền đã đưa ra sẽ không cầm về.”
Người chung quanh càng cảm thấy, giọng của Lâm Nhứ có chút lạnh.
Là cực kì lạnh.
“Không bằng lại đưa thêm hai ngàn vạn nữa.”
“Cái gì?”
Lâm Nhứ mặt không biểu cảm, khí chất tự phụ trên người làm lòng người đau lớn, khí thế lạnh lùng tôn quý ấy phảng phất như từ trong thân thể của anh tràn ra, tản ra áp lực đè ép mọi người.
Anh nhìn thoáng qua Chu Đỉnh bên kia.
Chu Đỉnh cười trên nỗi đau của người khác.
Anh ta trực tiếp vẫy tay gọi người tới, lúc này, người Lâm Nhứ mang đến đi về phía Dung Thiếu kia.
Mấy người của Dung thiếu bị dọa sợ, nhất là Dung Thiếu.
Run rầy lùi lại, vừa đi vừa kêu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");