Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Chương 125




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đôi mắt hạnh mang ý cười, ánh mắt rất nhạt lại thâm thúy như vực sâu, khuôn mặt nhỏ bé, không giống như người phụ nữ bôi phấn trắng bệch khác, không thấy một chút dấu vết nào của phấn son, lại vẫn bóng bẩy mang theo ánh sáng, dáng người mảnh mai thon dài lại lung linh tỉnh tế, đôi mắt tinh xảo cùng với lông mi cong dài, hiển nhiên là một người đẹp chưa qua sửa chữa.

Thật đẹp.

Máy mỹ nữ đều ghen ghét nhìn sang.

Làm sao Lâm Nhứ lại đưa người phụ nữ như vậy đến.

Tống Tinh Thần cũng có chút ngắn người, nhưng thấy người phụ nữ này như một sinh vật sinh vật kỳ dị vậy. Mỗi một lần đều ăn mặc không giống nhau, ngay cả vẻ đẹp cũng không giống.

Giống như hôm nay mặc một bộ đồ thẻ hiện sự trí thức, lộ ra một vẻ đẹp mạnh mẽ, cứng rắn, lại vẫn rất xinh đẹp.

Lâm Nhứ mang theo cô cùng đi tới.

Mặc dù mấy mỹ nữ nhìn thấy bên cạnh Lâm Nhứ có người nhưng vẫn muốn tiến tới thử một chút.

Dù sao Lâm Nhứ khó xuất hiện được một lần, các cô ai cũng không muốn bỏ qua bát cứ cơ hội nào.

“Lâm tổng, đã lâu không gặp, anh càng ngày càng đẹp trai đấy.” Mỹ nữ vừa mới nói chuyện với Cố Giao mở miệng trước, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lâm Nhứ.

Lâm Nhứ nghiêng đầu, nhìn Tô Thính Ngôn.

“Đi, anh đưa em đi lên chọn một phòng.”

Mỹ nữ trực tiếp bị Lâm Nhứ bơ.

Sắc mặt cô ta trắng bệch, cô ta càng tức giận hơn.

Mà Cố Giao ở bên cạnh nhìn cười ra tiếng.

Hừ một cái, cũng không nhìn lại xem mình là loại gì.

“A, Lâm tổng còn không phải không để ý đến cô chút nà à”

“Thôi đi, kẻ tám lạng người nửa cân, đừng có nói móc mỉa ở đây.”

Tống Tinh Thần giúp đỡ nói.

Thuyền chạy, mấy người phụ nữ tụ lại một chỗ, rất không yên lặng.

“Tôi thấy người phụ nữ kia dáng dấp khá được, đáng tiếc cũng chỉ như vậy thôi, cũng không tới mức đó.”

“Các người không nghe nói qf, đây là Tô Thính Ngôn, Tô gia đại tiểu thư, thanh danh trước kia rất nát, còn từng có hôn ước với Lâm Cảnh Trăn.”

“Ý cô không phải là, đã bị người ta chơi nát?”

“Haizz, đáng tiệc người ta bò lên được, Lâm Nhứ thích nên cũng không có cách nào khác.”

“Cũng không biết, loại người như vậy, néu để cho Lâm Nhứ biết cô ta làm chuyện gì đó sau lưng anh ấy, chẳng phải là…”

“Cô có ý gì?”

Mấy người nhìn mỹ nữ kia.

Cô ta vừa bị xem nhẹ trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng đang tức giận, muốn tìm cơ hội trả lại.

“Anh họ tôi đang trên thuyền, đến lúc đó…” Cô ta nhỏ giọng nói với máy người kia.

Người bên cạnh đều bị giật mình.

“Có quá mạo hiểm hay không? Lâm Nhứ cũng ở đây…”

“Dù sao cũng chỉ là người bị Lâm Nhứ chơi, ở đây thì thế nào, còn có thể vì người phụ nữ anh ấy chơi đùa mà làm gì à?”

Tô Thính Ngôn ngồi trong phòng dọn dẹp một chút, cảm thấy trên thuyền rất mới mẻ, đi qua đi lại, đi tới chỗ boong tàu, nghe tiếng nước, nhìn chiếc du thuyền xa hoa này, trong lòng thở dài nghĩ, kẻ có tiền thật sự biết hưởng thụ…

Nhưng mà lúc này…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.