(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Xin lỗi, tôi không có thói quen ghép bàn cùng người khác.”
Nhưng mà, Tằng Lê lại gần như cùng lúc lên tiếng “Có thể, có thể, nhiệt liệt hoan nghênh, ngồi thoải mái nhé, ngồi ở’ đâu cũng được.”
Tô Thính Ngôn nhìn Tằng Lê, Tằng Lê vừa nói vừa vội vàng nhường chỗ ngồi cho Lâm Nhứ.
Lâm Nhứ ngồi xuống, cười mị hoặc “Cảm ơn”
“Thật khách sáo quá…không biết tiên sinh đến đây một mình là muốn dùng gì.” Tằng Lê mang một vẻ mặt hoa si, mê trai đến cực điểm không thể che giấu.
Lâm Nhứ nói “Ừ, là bị người khác cho leo cây.”
Tô Thính Ngôn ở một bên cắt thịt cũng không khỏi ngừng động tác.
Tằng Lê nghe xong liền oán giận, thiếu chút nữa lật bàn, “Ai lại không biết tốt xáu như vậy chứ, lại để vị tiên sinh đây leo cây.”
Lâm Nhứ nhún nhún vai, lại nhìn Tô Thính Ngôn, lẳng lặng cười tủm tỉm, liếc nhìn cô thâm ý.
Tô Thính Ngôn không nói gì, lại không nghĩ tới, tay của mình bỗng nhiên bị đè lại.
Anh ta….thề nhưng lại ở chỗ này đùa giỡn cô!
Tô Thính Ngôn sửng sốt, muốn rút tay mình lại, nhưng lực tay hắn quá khỏe, lại lôi kéo cô không bỏ. Hơn nữa, tuy rằng có cái bàn chống đỡ, nhưng động tác lại quá lộ liễu, Tẳằng Lê ở phái đối diện thế nào cũng sẽ phát hiện.
Tô Thính Ngôn nghiêng đầu nhìn Lâm Nhứ cảnh cáo.
Nhưng Lâm Nhứ lại tỏ vẻ làm ngơ, tay không ngừng vuốt ve lòng bàn tay của cô, trên mặt còn lộ ra nụ cười ưu nhã, tự nhiên.
Sự tương phản này của anh cũng làm cho Tô Thính Ngôn trợn mắt há hốc mồm.
Tằng Lê nhìn Lâm Nhứ, càng xem lại càng kinh ngạc cảm thán.
Đặc biệt là khi thấy được đồng hồ trên tay Lâm Nhứ, cùng với trang sức kim cương đính trên quần áo, không tự chủ được, nói, “A, loại đồng hồ này, có phải hay không là bá tước…”
Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua “Vị tiểu thư này, hiểu biết thật rộng nha.”
Tăng Lê nghe anh nói như vậy liên cảm thây mình được khen đến đỏ mặt mắt rồi.
“Không có gì, đồ vật nỏi tiếng như vậy, tôi còn có khả năng biết đến, oa, anh kỳ thật là một cái phú hào đi?”
Lâm Nhứ nhướng mày “Căn cứ vào đâu để biết được?”
“Vì tôi tháy…tràn ngập ánh sáng của nhân dân tệ”
Lâm Nhứ cười cười, “Chắc chứ? Không thể nào đâu, vì có người vẫn luôn cảm thấy tôi thực nghèo đáy.”
..” người vẫn luôn cảm thấy anh nghèo, ngồi ở một bên suýt chút nữa là phun ra hết.
Tẳằng Lê cảm thán, “Ôi. Người nào lại không có mắt nhìn như vậy chứ.”
Tô Thính Ngôn ở dưới bàn dùng sức đá Tằng Lê. Tằng Lê ai u kêu một tiếng, nhìn Tô Thính Ngôn, “Bác sĩ Tô?”
Tô Thính Ngôn ngoài cười nhưng trong lòng không cười “Ăn phần của cô đỉ”.
Rốt cuộc, Lâm Nhứ cũng chịu thả tay cô ra, tiếp tục cúi đầu cắt bít tết, chuyên tâm cắt từng miếng, từng miếng, thoạt nhìn rất đều nhau, rất đẹp.
Tầng Lê nhìn nhìn, lại một bên đưa mắt ra hiệu bảo Tô Thính Ngôn xem điện thoại.
“Thật nhiều tiền nha, cái đồng hồ kia ít nhất là máy trăm vạn, lại thêm bộ đồ kia….còn đẹp trai như vậy, oa, hôm nay chúng ta thật may mắn quá đi…”
Tô Thính Ngôn còn đang đọc tin nhắn, lại đột nhiên cảm nhận được…ở phía dưới, đầu gối của anh đang cọ vào đùi cô, không biết là do có ý hay vô tình mà nói…..
Đáng chết…
Lâm Nhứt Cô đưa mắt gắt gao nhìn Lâm Nhứ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");