(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thính Ngôn à, giờ chúng ta quay về, cô đến quán cà phê của tôi đi, chúng ta cùng thảo luận kĩ về bệnh lần này…”
Tô Khuynh Tình nhìn theo bóng chủ nhiệm Vương và Tô Thính Ngôn đang đi ra ngoài, trong lòng vẫn có chút hoài nghi. Tô Thính Ngôn thực sự khám ra được?
Nếu không thì một người nghiêm khắc, yêu cầu cao như: chủ nhiệm Vương, tại sao có thể bày ra được gương mặt tươi cười như thế.
Hơn nữa, khi nãy chủ nhiệm Vương liền đổi xung hô từ bác sĩ Tô sang kêu là…Thính Ngôn. Sao có thể chứ?
Tô Khuynh Tình đành ôm cục tức nhìn hai người rời đi, trong lòng chậm rãi nổi lên cảm giác ghen ghét.
Về tới khách sạn, Tằng Lê nói thẳng, “Bác sỹ Tô, tôi còn chưa gặp qua người nào được chủ nhiệm Vương đối xử tươi cười như thế đâu….Cô làm như làm sao mà thế?”
“Tôi giúp chủ nhiệm Vương nghĩ ra được một biện pháp, vừa không động đến động mạch lại vừa có thể cắt bỏ được thịt thừa”.
*Có thể làm được sao…”
“Thực ra, cái này chỉ là loại bệnh nhỏ mà thôi, khi còn cùng sư phụ vào Nam ra Bắc, bởi vì đi và gặp qua rất nhiều sự việc kì quái, thật ra, loại bệnh này ở khu vực nghèo khó cũng có rất nhiều, nhưng bọn họ lại không có tiền chữa trị, nó lại ảnh hưởng đến công việc nên họ trực tiếp cắt bỏ cánh tay của mình…tình nguyện cắt tay đi cũng không tiêu tiền để chữa trị.”
“Thì ra là như vậy…”
“Cho nên, sư phụ tôi thường xuyên nghiên cứu, làm sao để không cần tiêu quá nhiều tiền cũng có thể giúp họ chữa trị, tôi xem nhiều lần nên cũng lĩnh ngộ được.”
Tằng Lê nghe xong có chút cảm giác mông lung, bèn lôi kéo Tô Thính Ngôn nói, “Bác sỹ Tô, cô quả đúng là thần tượng của tôi….Để chúc mừng lần thắng lợi này của bác sỹ Tô, tôi mời cô đi ăn đại tiệc…Hì hì, tôi tìm được một chỗ ăn cơm Tây, cực kỳ ngon”
Tô Thỉnh Ngôn không muốn đi, nhưng Tằng Lê ở bên cạnh một mực nài nỉ, thế là cũng bát đắc dĩ đồng ý.
Tới nơi, cô liền nhận được tin nhắn từ Lâm Nhứ “Cùng đi ăn chứ?”
Tô Thỉnh Ngôn vội trả lời “Tôi cùng bạn đi ăn rồi.”
“Được, tôi biết rồi”
Tô Thính Ngôn nhìn thấy dòng tin nhắn này, nghĩ, hắn sẽ không giận chứ?
Tằng Lê cười nói đi gọi cơm, “Chỗ này thật sự rất rất đông, mỗi ngày đều chật ních, tôi phải xếp hàng lâu thật lâu, cô nhìn phía trên kìa, miễn bàn luôn.”
Tô Thính Ngôn nói “Đúng là đồ tham ăn”
“Tất nhiên rồi, đã tốn công để đến Hải Thành một chuyền thì nhất định phải tới chỗ này ăn thử.”
Đang nói chuyện thì bên ngoài, cửa mở ra, Tô Thính Ngôn nghe thấy có người kinh ngạc thốt lên “Oa, đẹp trai quá đi”. Cô cũng không khỏi tò mò, ngẳng đầu lên xem, vừa mới liếc mắt qua liền tháy Lâm Nhứ đang đi đến.
Một mình anh tiến vào, đưa mắt tìm kiếm, liền thấy Tô Thính Ngôn đồng thời sải bước đi đến.
Tô Thính Ngôn nghẹn họng, vội nhìn về phía Tằng Lê.
Sao anh ta lại đến đây, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Tằng Lê lúc này đã trọn mắt há hốc mồm, đến dao nĩa cũng quên buông xuống.
*Ôi trời, đây là cái nhan sắc thần tiên gì vậy…ôi, cái mặt này…aaaa, tôi có thể, tôi có thể…”
Thế nhưng lại thấy Lâm Nhứ từng bước hướng phía bên này đi tới…
Tô Thính Ngôn nuốt nước miếng, có loại dự cảm không lành.
“Hai vị….tôi không tìm được chỗ ngồi, không biết là có thể ghép bàn cùng mọi người được không?”
Đôi mắt Tằng Lê như gắn chặt ở trên người Lâm Nhứ.
Giật mình vì thấy anh đi đến trước bàn, lại còn đưa ra đề nghị ghép bàn cùng bọn cô, nhất thời ngơ ngác, quên cả việc trả lời.
Tô Thính Ngôn mỉm cười, ánh mắt có chút uy hiếp, trừng mắt với người này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");