(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Nhứ mang dáng vẻ bừng tỉnh giới thiệu, “À, quên giới thiệu, kêu thím ba đi.”
Cái gì?
Lâm Cảnh Trăn giật mình nhìn Tô Thính Ngôn, cô, cô và Lâm Nhứ. …
Làm sao có thẻ, làm sao cô có thể?
Thím ba?
Từ này làm sao anh ta có thể gọi ra cho được chư?
Lâm Nhứ hơi nhíu mày, “Sao vậy?”
Lâm Cảnh Trăn kịp phản ứng, nhìn con ngươi của Lâm Nhứ sâu không thấy đáy, lại nhìn Tô Thính Ngôn ngồi ở một bên mặt đầy ranh mãnh.
“Thim.. B8. 7 Anh ta ấm úng gọi ra khỏi miệng, nhưng mà trong lòng thật sự không biết là tư vị gì, chỉ có thể bình tĩnh nhìn chân của mình, âm thầm cắn răng, đây rốt cuộc là chuyện gì, Tô Thính Ngôn có quan hệ với Lâm Nhứ lúc nào?
Đáy lòng Tô Thính Ngôn nổi lên ý cười nhạt, thật cảm thấy quanh quanh quẹo quẹo một vòng, thật sự vẫn làm cho người ta bất ngờ.
Nhất là nghe Lâm Cảnh Trăn lại kêu mình thím ba. . .
Lâm Cảnh Trăn nâng mắt lên, nhìn Tô Thính Ngôn, ánh mắt đầy phức tạp.
Lâm Nhứ độc thân nhiều năm như vậy, bên người một người phụ nữ cũng chưa từng có, đều nói anh mắt cao hơn đầu, Có Giảo ở bên cạnh anh mấy năm, cũng không được anh xem trọng một chút nào, làm sao anh lại vừa ý Tô Thính Ngôn?
Tô Thính Ngôn nhìn thấy biểu tình khổ sở kia của anh ta, khẽ mỉm cười.
Lâm Nhứ vẫy tay để cho người ngồi xuống.
Người phía sau nhìn tình cảnh này, cảm thấy, sống lâu thật sự là cái gì cũng có thể chứng kiến.
Lâm Cảnh Trăn uẻ oải ngồi ở một bên, cúi đầu không dám nhìn Lâm Nhứ.
Lâm Nhứ nói, “Cảnh Trăn, nghe nói vị hôn thê của cháu được cháu sắp xếp đến bệnh viện Lâm Vũ, thím ba cháu cũng làm việc ở bệnh viện Lâm Vũ, có chuyện gì cháu cũng hay quan tâm nhiều một chút.”
Lâm Cảnh Trăn khổ sở thốt ra một chữ, “Dạ. . .”
Lâm Nhứ cầm một quả quýt lên, ung dung bóc vỏ, lột sạch từng đường gân, sau đó đưa múi quýt choTô Thính Ngôn.
“Ăn quýt đi.”
Tô Thính Ngôn vừa muốn đưa tay ra thì anh trực tiếp nhét múi quýt vào trong miệng Tô Thính Ngôn.
Quýt này không biết là loại gì mà ngọt hơn bắt kỳ quả quýt nào cô từng ăn, một chút xíu chua cũng không có.
Lâm Nhứ quay sang cười nhẹ với Tô Thính Ngôn một tiếng, nhìn cưng chìu vô biên. ..
Người phía sau cũng nhìn ngây người.
Từ khi nào mà Lâm Nhứ lại chăm sóc người khác…
Lâm Cảnh Trăn càng nghĩ càng thấy bát thường.
Tô Thính Ngôn dụ dỗ anh khi nào?
Chẳng lẽ là… Có ý?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");