(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Thính Ngôn ngồi xuống, không ăn uống gì nữa, lại nghe thây điện thoại di động giật giật.
Lâm Nhứ gửi tin nhắn.
“Ăn cơm ngon nhé.”
Tô Thính Ngôn không nói gì, “Làm sao anh biết tôi mới ăn, bên cạnh tôi có người nào là nằm vùng của anh à?”
“Nếu tôi muốn, tôi có thể thấy tin tức của em bắt cứ lúc nào, nhưng mà —— không phải là vì giám sát em, chỉ là tôi rất muốn biết mỗi phút mỗi giây em đang làm cái gì thôi.”
“…” Trái tim Tô Thính Ngôn khẽ đập.
A, cái tên thối tha này… Thực sự quá chọc người rồi!
Mà anh nói cũng không sai, anh muốn biết động tĩnh của một người, cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Lập tức có người nghĩ tới.
Đại tiểu thư nhà họ Tô – Tô Thính Ngôn…
“A Nhứ, đây không phải là Tô tiểu thư sao, con. . .”
Lâm Nhứ cong khóe miệng, “Mọi người đều biết à, vậy thì đỡ phải mắt công con giới thiệu, bây giờ là vợ con, chúng con mới vừa làm giấy hôn thú.”
Thật, thật sự sao…
Những năm nay việc hôn nhân của Lâm Nhứ vẫn là mối băn khoăn của gia đình, nhưng mà trời sanh ai cũng nói không được, bây giờ bỗng nhiên nói kết hôn rồi, không ít người đều hoảng hết.
Nhưng mà tại sao có… lại lấy Tô Thính Ngôn tiếng xấu đồn xa chứ?
Người này cũng không thể là khẩu vị của Lâm Nhứ.
Nhưng mà, Lâm Nhứ còn đích thân mang theo Tô Thính Ngôn về nhà, còn có thể là giả sao.
Người nhà đều cho rằng, Lâm Nhứ một mực không kết hôn, bên người cũng không người phụ nữ nào, là ánh mắt quá cao, lúc nhỏ, người phụ nữ theo đuổi Lâm Nhứ không ngót, dùng đủ mọi loại biện pháp để tiếp cận anh, mãi cho đến khi anh lên cấp 2, người theo đuổi Lâm Nhứ càng nhiều nhưng chưa từng thấy anh thân thiết với người phụ nữ nào.
Thậm chí có người còn bắt đầu hoài nghi, Lâm Nhứ có phải không thích phụ nữ hay không. . .
Lúc này, anh rốt cuộc cũng nói đăng kí kết hôn rồi, mọi người đều nóng lòng muốn biết rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào mà lại có thể thuần phục được anh, nhưng mà…
Người này lại để cho tất cả mọi người hoảng sợ.
Lâm Nhứ kéo tay của Tô Thính Ngôn, “Con mang cô ấy vào nhà xem một cái.”
“Được… được.”
“Anh đi đi.”
Lâm Nhứ tiến vào, Tô Thính Ngôn liền đi dạo ở bên ngoài, vườn rất lớn, không khí mát mẽ, Tô Thính Ngôn vừa đi vừa suy nghĩ, không trách mới vừa rồi những người đó kinh ngạc, thật ra thì chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này. ..
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");