(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Thính Ngôn tìm một vòng, nhưng phát hiện bên ngoài hình như là có không ít người.
Đi ra cửa liền thấy cửa gần như bị người chặn đầy, bao nhiêu người cùng nhau cầm đồ đang đi vào bên trong.
Có người xách đồ dùng trong nhà, có người đang dọn dẹp bên trong phòng, thậm chí còn có người đang đập phòng bếp của cô.
“Các người đang làm gì vậy?”
Mà người đàn ông kia ở trong hoảng loạn vẫn tuấn mỹ như một vị thần.
Thấy cô đi ra, anh nói, “Không có gì, để cho người thu dọn sơ nơi này một chút.”
“Thu dọn sơ sao?”
Cái này gọi là sơ sao?
Tô Thính Ngôn thậm chí thấy bọn họ dời môt cái bàn đọc sách bằng gỗ hoa lê trông cũng rất đắt tiền đi vào.
Cô chỉ mới vừa đi tắm, mặc dù cô tắm hơi lâu nhưng cũng không khoa trương như vậy chứ?
Lâm Nhứ nói, “Nếu tôi muốn ở nơi này thì bố trí một chút cũng có thể chứ?”
“Có thể thì có thể…”
Ngón tay của Tô Thính Ngôn quét qua máy nước ấm mới tinh kia.
“Cũng không cần xa xỉ như vậy chứ, sao anh lại làm nhanh như vậy…”
Mặt Lâm Nhứ hiện vẻ đây là chuyện đương nhiên, “Chính là… Gọi điện thoại để cho người chuẩn bị một chút.”
Tô Thính Ngôn kinh ngạc nhìn người đàn ông này.
Tô Thính Ngôn cười nhạt, “Đáng tiếc mẹ tôi cả đời làm bác sĩ, không biết đã chữa trị cho bao nhiêu người, cứu bao nhiêu mạng, luôn chuyên cần chịu khó, chưa từng nghĩ muốn góp nhặt tiền tài gì, Tô Tề lớn như vậy nhưng trong tay mẹ tôi hoàn toàn không giữ mấy đồng. Cả đời bà say mê y học, chữa bệnh cứu người là bổn phận của bà, ngoài ra, bà đều rất mơ hồ, thậm chí mấy bệnh viện của Tô Tề kiếm bao nhiêu tiền bà cũng không biết, số tiền này tất cả đều bị ba tôi cầm đi tiêu xài, bà cũng không biết.”
Cô nhất định sẽ không để cho bọn họ được như ý vậy đâu.
Trong mắt Tô Thính Ngôn lóe lên sự không cam lòng trong chốc lát.
Nhưng mà cô quay đầu nhìn về phía Lâm Nhứ.
Chỉ cần cô mang thai sớm một chút, thì còn có hy vọng.
Ánh mắt cô động một cái, nghĩ đến tối nay làm sao cũng coi là đêm tân hôn…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");