Cưng Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 42: Lên thị xã




Buổi chiều Quý Dư đã đi lại được bình thường. Do nằm trên giường lâu quá, nên gân cốt cứng đờ chứ cũng không có vấn đề gì, còn sống là tốt rồi.

Cô hôn mê ba tháng những vết thương lớn nhỏ đều đã lành, da vẻ không có gì khác trước,chắc là nhờ thảo dược của bà cụ.

Quý Dư chỉ mất trí nhớ, còn về phần hiểu biết bẩm sinh về mùi hương và thảo dược đương nhiên vẫn còn.

Qua trao đổi với bà cụ, bà cụ cũng nhận ra cô có lĩnh ngộ thiên phú về lĩnh vực này.

Bà nghĩ cô có hiểu biết nhất định vì khi cứu cô về đây, trên người dù bị thương rất nặng nhưng vẫn mang theo balo, hẳn là vật bên trong rất quan trọng.

Khi mở ra bà rất bất ngờ, tất cả là loại quý hiếm khó tìm.

Bà ở cách núi Long Điềm không xa, nhưng ngoài bà ra hầu như không ai dám lên đỉnh núi tìm thảo dược. Vì trên đỉnh núi có rất nhiều loài có độc, đến cả kiến cũng là một loại rất nguy hiểm.

Cao Lãng ở đây rất lâu rồi mà chỉ đến gần chân núi đốn củi thôi.

Lúc đầu bà rất thắc mắc, cô gái nhỏ như thế này sao lại một mình lên được đến đỉnh núi, nếu như không gặp phải người xấu hẳn là đã bình an trở về.

Cho đến buổi chiều, sau khi vác Quý Dư về. Cao Lãng mặt mày tím tái, khó thở tìm bà kêu cứu thì bà mới hiểu ra tất cả.

Cô gái này bôi một loại độc lên người, không xâm nhập ngược vào cơ thể, có thể xua đuổi tất cả các loại côn trùng.

Nhưng người khác chạm phải thì sẽ suy hô hấp nếu không có thuốc giải sẽ tím tái khó thở mà chết. Truyện Ngược

Điều làm bà bất ngờ là loại độc này do chính bà nghĩ ra, chỉ truyền cho duy nhất một người học trò của bà là Tư Tình.

Sao cô gái này lại biết, thật không may con bé dù đã tỉnh nhưng lại mất trí nhớ.

Bà không thăm dò được gì cả.

Quý Dư không biết những gì bà cụ nghĩ, cô đang cùng Cao Lãng phân loại thảo dược.

Cao Lãng nhìn cô chăm chú.

“Chị, chị không nhớ mình là ai thật à”

Quý Dư đang bận, không ngẩn đầu lên nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu.

“Thế phải làm sao?”

“Chị xinh đẹp như thế, hẳn là người thành phố đi”

“…”

Cô không phản bác, cô thấy mình rất xinh đẹp đấy được không.

“Em thấy trong balo của chị có điện thoại đấy, nhưng mà ở đây không có sóng”

Nghe đến đây cô ngẩn đầu lên nhìn cậu ta, hai mắt sáng rở, bỏ vật trên tay xuống chạy lạch bạch vào trong.

Lúc trở ra cầm theo chiếc điện thoại màn hình đen ngòm, cô thất vọng lắc đầu.

“Chắc là hết pin rồi”

Cao Lãng thấy cô buồn bả thì vỗ vai động viên.

“Không sao cả, một tuần nữa em lên thị xã. Sẽ dẫn chị theo. Lúc đó thì mua”

“Em lên thị xã làm gì?”

“Đem mấy đồ này đi bán nè”

Quý Dư nhìn đống thảo dược, nghiền ngẫm.

“Thảo dược của chị bán được không”

Cao Lãng nghe mà toát hết mồ hôi.

“Chị của tôi ơi, chị mạo hiểm như thế là vì mấy thứ này. Hẳn là có việc cần dùng đi. Bây giờ chị bán hết, đến khi nhớ lại chị sẽ muốn chết cho mà xem”

“Nghiêm trọng vậy á”

Cao Lãng cố gắng nhịn cười, nghiêm mặt lại.

“Rất nghiêm trọng”

Nhưng mà cô không có tiền, chỉ có điện thoại là mang theo bên người.

Vì vào rừng nên giấy tờ và tiền bạc cô điều để lại trong xe.

Mặc dù không có sóng nhưng điện thoại được cô mang theo là dùng để xem hình, khi nhớ Trình Thiên Vũ cô lại lấy ra xem, làm động lực cố gắng đi về phía trước.

Những ngày ở đây cô học hỏi được rất nhiều từ bà cụ.

Cô hỏi tên tuổi nhưng bà không nói, chỉ bảo kêu bằng bà là được. Nhưng y thuật của bà rất cao siêu.

Bà cụ nhìn cô thật lâu ánh mắt xa xăm, như thông qua cô nhìn một người nào đó. Một lúc sao bà cảm khái.

“Con thật giống Tư Tình”

“Là ai ạ”

“Học trò của ta”

“Con xinh đẹp, thông minh như nó vậy”

Cái tên này thật quen thuộc, như có gì đó loé lên, không nắm bắt được.

Quý Dư nhíu mày, suy nghĩ nhiều đầu cô lại đau rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.