Sau ngày hôm đó, Tô Ngọc Cầm đã từ bỏ diễn bộ phim của Hàn Phi Vân. Bởi cô biết hiện tại người đứng phía sau Hứa Y Y là người của JD. Cả Hàn Phi Vân và đạo diễn Khương sẽ không mạo hiểm vì một diễn viên không có tiếng tăm như cô mà đắc tội với họ.
Vì vậy, Tô Ngọc Cầm quyết định nghỉ ngơi một thời gian. Cô dừng lại việc nhận kịch bản mới mà tập trung cho một số việc để xây dựng vốn liếng cho bản thân. Cũng như tạo nền móng để bản thân có thể làm điều mình muốn, khiến cho những người kiếp trước gây ra đau khổ cho cô phải trả giá.
Trong hơn một tuần tiếp theo, Tô Ngọc Cầm dựa vào trí nhớ kiếp trước dùng một phần tiền có đầu từ vào một công ty sản xuất phần cứng của máy tính sắp phá sản. Phần còn lại cô mua lại một vài mảnh đất ở quê. Sau khi giải quyết xong những việc này, Tô Ngọc Cầm mới yên tâm thở ra một hơi dài.
Cô vui sướng mà ca hát trên đường về nhà. Đi ngang qua siêu thị, Tô Ngọc Cầm nghĩ nghĩ một lúc rồi quyết định tự thưởng cho bản thân một bữa ăn thật ngon. Suy đi tính lại cô chọn món mà bản thân đã lâu không được ăn chính là lẩu hải sản.
"Em biết rồi! Chị cử chuẩn bị kịch bản mới đi, mai em tới xem!" Sau nhiều ngày nghỉ đằng đẵng, chị Nhu đã không chịu được mà gọi đến nài nỉ Tô Ngọc Cầm xem kịch bản mới.
"Được! Được... em biết mà... bye... A... tôi xin lỗi!" Tô Ngọc Cầm vừa cầm ly nước uống thử ở siêu thị vừa nghiêng người tìm gói thảo mộc để nấu nước lẩu nên không để ý phía sau có người. Vì thế cô đã không cẩn thận làm đổ ly nước trên tay vào một người đàn ông. Trước bụng, quần vào giày anh ta ướt đẫm.
Dương Kỳ nhìn về phía cô gái nhỏ bé trước mặt, trong mắt hiện lên ý cười nhưng rất nhanh đã bị anh giấu đi. Gương mặt chỉ còn lại sự lạnh lùng cùng giọng điệu lạnh nhạt.
"Không có gì!"
Giọng nói hơi hơi khàn của người đàn ông làm Tô Ngọc Cầm hơi ngẩn người. Thực ra cô có một sở thích kì lạ về giọng nói. Mỗi lần người đối diện nói chuyện cô đều không tự chủ được mà bắt đầu phần tích giọng nói của họ. Nhưng... hiện tại không phải là lúc nói chuyện này.
"Dạ! Chị Nhu lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nhé! Em có việc một lát." Tô Ngọc Cầm vội vàng tắt máy, cất điện thoại vào túi áo.
Cô vuốt nhẹ sống mũi: "Thật xin lỗi! Tôi thực sự không cố ý. Tôi đưa anh đi mua bộ đồ mới được không? Tôi thành thật xin lỗi! "
Ánh mắt của Tô Ngọc Cầm lướt qua toàn bộ người của Dương Kỳ, vết chân nhỏ ngay mũi giày khiến người ta không thể bỏ qua. Hu hu hu nếu cô không nhầm đây là giày đến từ thương hiệu giày xa xỉ của Ý – Testoni, có giá lên đến ba tám nghìn đô la. Và nó đắt như vậy do được làm từ da cá sấu tốt nhất trên thế giới, cực kỳ bền và siêu chống nước. Và những người sở hữu đôi giày như vậy thì thường sẽ không muốn nó bị vết xước nào. Trước khi Lâm Thạch cũng có một đôi như vậy, khi cô vô tình làm bẩn nó hắn đã mắng cô một trận, đó là lần đầu hắn mắng cô. Ai da, sao tự dưng lại nghĩ đến tên khốn đó chứ!
Tô Ngọc Cầm cắn nhẹ môi, lắc nhẹ đầu. Cô thật là một báo thủ y hệt lời mẹ cô nói mà. Hừ! Tiền của cô.
Không hiểu sao lúc này Dương Kỳ lại bị dáng vẻ đáng yêu của cô làm cho bật cười.
"Không sao cả! Chỉ cần lau đi là được! Cô có giấy không?" Dương Kỳ nhìn cô nói. Cho dù lúc này trong lòng anh có vô vàn cảm xúc nhưng vẻ mặt anh vẫn vô cùng bình thản.
Tô Ngọc Cầm nghe vậy có chút bất ngờ, cô vội vàng lấy giấy định ngồi xuống lau thì bị Dương Kỳ giữ lại. Bàn tay nhỏ bé bị treo giữa không trung nhìn cô hiện tại không khác gì coi gà nhỏ bị treo lên cả. Không phải vì Tô Ngọc Cầm thấp mà là vì Dương Kỳ cao một mét chín nên một mét bảy mươi thực sự so với anh chính là không cao lắm.
"Không cần! Tôi có thể tự làm, đừng để bẩn tay!" Anh không muốn cô phải cúi người lau giày cho bất cứ ai, kể cả người đó là anh.
"Không sao! Là do tôi mà!" Tô Ngọc Cầm cười.
"Không cần!" Giọng Dương Kỳ bất giác cao một chút khiến Tô Ngọc Cầm giật mình ngơ ngác nhìn anh. Bàn tay đang nắm tay cô cũng hơi bóp chặt làm cho cô hơi đau.
"Tôi... tôi..." Cô lắp bắp.
"Ý tôi là để tôi tự lau cũng được, tôi không có thói quen để người khác chạm vào mình!" Dương Kỳ sợ cô hiểu lầm vội giải thích. Anh có chút ảo não nhìn cổ tay cô đã hơi đỏ lên, bỗng nhiên lúc này Dương Kỳ cảm thấy bản thân thật ăn hại.
"Vậy... vậy..." Cô đưa tờ giấy về phía anh, đợi anh nhận lấy rồi rút ra một tờ bưu thiếp "Đây là số điện thoại của tôi nếu anh thay đổi ý định hãy gọi cho tôi!" Dù anh ta nói không muốn cô đền nhưng cô vẫn phải nói lại lần nữa.
Dương Kỳ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng anh chỉ im lặng nhận lấy.
"Tôi xin phép đi trước!"
Dương Kỳ gật đầu nhìn bóng lưng xinh đẹp kia rồi búng nhẹ vào tấm bưu thiếp. Lần đầu gặp gỡ hình như anh làm cho cô sợ anh rồi.
"Mày đúng là kẻ ngốc mà! Cô ấy chắc chắn sẽ lại chán ghét mày. Đồ chậm chạp ạ!" Dương Kỳ nói thầm. Đồng thời trong lòng bắt đầu nghĩ cách khiến cho lần gặp mặt tiếp theo của hai người cô sẽ có cách nghĩ khác về anh. Tuy nhiên Dương Kỳ không biết lần gặp tiếp theo sẽ tới rất nhanh mà lần gặp này còn khiến anh tức giận và ghen tị đến nổ phổi.
Sáng hôm sau, Tô Ngọc Cầm đã đến chỗ hẹn từ rất sớm, vừa bước vào cửa liền Hàn Phi Vân đã ở đó điều này làm cô có chút bất ngờ. Bình thường khi làm việc cô luôn có thói quen tới sớm hơn giờ hẹn từ năm đến mười phút. Cô không muốn người khác đợi mình cũng như không muốn trễ hẹn nhưng xem ra hôm nay có người đến sớm hơn cô.
"Xin lỗi để anh chờ lâu!" Tô Ngọc Cầm kéo ghế ngồi xuống ngay ngắn sau đó mỉm cười nói.
"Không có gì là tôi đến sớm! Cô Tô dùng gì cứ gọi!" Hàn Phi Vân cười đáp lại, anh ta không ngờ cô đến sớm như thế. Gần như anh ta vừa ngồi xuống cô cũng đẩy cửa bước vào. Xem ra coi mắt nhìn người của anh vẫn là không tồi.
"Được!" Tô Ngọc Cầm vẫy tay về phía phục vụ đợi cô ấy đến gần cô nói: "Cho tôi một cà phê Capuchino! Được... Cảm ơn!" Tô Ngọc Cầm gật đầu với người phục vụ rồi quay về phía Hàn Phi Vân nói: "Chúng ta bắt đầu công việc bây giờ luôn, anh thấy sao?"
Tối qua khi cô đang ăn lẩu say sưa cùng Tiểu Trần thì Hàn Phi Vân gọi đến hẹn cô ngày mai cùng nhau tới bàn kịch bản. Anh ta vẫn quyết giữ cô làm nữ phụ một, tuy nhiên anh ta muốn gặp cô thảo luận lại một số vấn đề của kịch bản theo lời đề nghị trước.
"Đợi chút! Còn một người chưa tới! Chắc cậu ấy sắp tới bây giờ, chúng ta đợi một lát đi." Hàn Phi Vân nhìn đồng hồ trên tay, có chút ý xin lỗi nói với Tô Ngọc Cầm.
Tô Ngọc Cầm cho rằng người sẽ tới là đạo diễn Khương nên chỉ gật đầu đáp lại. Vừa hay lúc này phục vụ đem cà phê tới, cô im lặng ngồi thưởng thức nó.
Không đến năm phút sau, cánh cửa phòng lại lần nữa được mở ra. Tô Ngọc Cầm ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động. Khi nhìn thấy người bước vào là ai cô có chút bất ngờ.
Là anh ta!