Cưng Chiều Ảnh Hậu: Bắt Cô Vợ Nhỏ Về Nhà!

Chương 4: Rốt cuộc cũng chỉ là một diễn viên quèn




"Cũng chỉ là một con đĩ muốn leo lên bằng cách đê tiện mà thôi!" Hứa Y Y nói.

Ở một bên, quản lý Vu không khỏi trợn mắt, cô ta biết đây là đâu không mà dám nói như vậy.

"Tiểu tổ tông, nhỏ giọng chút! Em muốn ngày mai được lên trang nhất sao?"

"Hừ! Bọn họ dám!" Dứt lời cô ta đi thẳng về phía đạo diễn và Hàn Phi Vân. Để lại quản lý Vu với biểu cảm không nói nên lời. Nếu không phải nghe nói cô ta và Hạ tổng có liên quan mật thiết với nhau, cô đã mặc kệ cô ta từ đời tám hoánh nào rồi ở đó mà lên giọng.

"Đạo diễn, tiền bối Hàn thực sự xin lỗi. Vừa rồi do cảm xúc của em quá khích cũng như hơi sốc về thái độ của hậu bối nên mới như vậy. Mong hai người thông cảm." Hứa Y Y hơi nghiêng đầu, để lộ nụ cười ngây thơ. Cô ta tin với dáng vẻ này của mình không một ai có thể từ chối được. Tuy nhiên lần này cô ta đã nhầm.

Hàn Phi Vân ngẩng đầu quan sát cô gái được chọn làm diễn viên chính này từ đầu đến cuối một lượt. Sau đó anh ta không dấu vết mà nhíu mày tuy nhiên Hàn Phi Vân chỉ vẫy tay về phía Tô Ngọc Trinh ý bảo cô đến đây.

Đợi cô đến nơi, anh ta mới thong thả nói: "Cô cùng Tô Ngọc Cầm diễn thử cảnh này đi!"

Hai người theo ngón tay anh nhìn vào kịch bản, cảnh này là cảnh nữ chính vì nghi ngờ bạn thân kết cấu với nam chính lừa dối mình nên hẹn nữ phụ ở hoa viên nhưng không ngờ lúc này thích khách ập tới. Nữ phụ vì cứu nữ chính mà bị đâm trọng thương.

"Được! Tiền bối Hàn, tôi đi chuẩn bị một lát!" Hứa Y Y nhanh chóng đồng ý. Cô ta đã bị dạy cho Tô Ngọc Cầm một bài học như thế nào rồi.

"Đi chuẩn bị đi!" Hàn Phi Vân nói.

Tô Ngọc Cầm nhìn thoáng theo bóng lưng của Hứa Y Y, ánh mắt hơi hơi chuyển. Cô cúi đầu nhìn xuống kịch bản trong tay rồi nhìn về phía Hàn Phi Vân gật đầu.

"Bắt đầu!" Đạo diễn sau khi thấy mọi người đã vào vị trí thì hô to ra hiệu.

Hứa Y Y đứng trên cầu nhìn về phía hồ sen trước mắt. Khung cảnh mơ hồ cùng chút gió thoang thoảng khiến bộ dáng lúc này của cô ta vô cùng xinh đẹp nhưng cũng chỉ dừng ở đó. Mà từ phía đối diện, một cô gái với diện mạo thanh thoát, kết hợp với bộ đồ màu vàng nhạt đang hơi vội vã bước tới. Tuy nhiên điều này càng khiến vị cô nương này trở nên linh động lòng người, từng cử chỉ nét mặt đều khiến người ta khó quên.

Sự đối lập này khiến đám người trong tổ phim có chút bất ngờ. Họ biết Tô Ngọc Cầm có tố chất chỉ là không ngờ so với Hứa Y Y lại có thể nói nhỉnh hơi một bậc.

"Linh Lan, người cho người đến tìm ta sao? Ngươi vẫn an toàn chứ? Hôm qua ta lại không thấy ngươi đến Vĩnh Lâm điện, ta đã rất lo lắng." Ngọc Diệp chưa kịp đứng vững đã mở miệng hỏi. Mấy ngày nay, nàng không hề biết được chút tin tức nào của Linh Lan, nàng rất lo lắng sợ cẩu hoàng đế làm gì nàng ta. Nàng đã từng hứa sẽ bảo về nàng ấy, nàng phải làm được.

Linh Lan dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Ngọc Diệp, nở nụ cười khinh bỉ rồi nói: "Lo lắng? Ngươi thực sự lo lắng sao? Hay là người thầm vui mừng?" Hứa Y Y dừng một chút, hơi nghiêng đầu làm cho mọi người không thấy được gương mặt của cô ta sau đó mới lặng lẽ nói: "Vì từ một diễn viên quèn chuẩn bị lên hạng mười tám do câu dẫn Hàn Phi Vân!"

Dứt lời, Linh Lan từ trong túi áo lấy ra một bức thư muốn đưa cho Ngọc Diệp thì biến cố bỗng xảy ra. Mọi người chỉ nhìn thấy, khi Tô Ngọc Cầm đưa tay nhận lấy thư thì Hứa Y Y bỗng nhiên đảo lảo vào cái sau đó cả người ngã ra sau.

"Ngọc Cầm! Cô làm vậy là có ý gì?" Hứa Y Y cố gắng đứng dậy, giọng nói nức nở.

"Y Y!"

"Ngọc Cầm! Em không sao chứ?"

Tiếng quản lý của hai người vang lên. Hứa Y Y thì ở một bên khóc còn Tô Ngọc Cầm thì lắc đầu đáp lại.

Từ phía sau mọi người nhanh chóng chạy lại, tất cả đều xúm vào kiểm tra cho Hứa Y Y, cố ý vô tình mà bỏ mặc Tô Ngọc Cầm. Điều này khiến cho quản lý của Tô Ngọc Cầm rất bất bình muốn nói gì lại bọ Tô Ngọc Cầm kéo lại.

"Tô Ngọc Cầm chuyện này là thế nào? Cô mau giải thích cho tôi!" Đạo diễn bực bội hướng về phía Tô Ngọc Cầm quát lớn. Cô diễn viên này đúng là phiền phức, một ngày gây ra bao nhiêu là chuyện.

Vốn dĩ Tô Ngọc Cầm định mở miệng nói chuyện nghe đến lời nói của đạo diễn cô bỗng im lặng. Cô muốn xem xem Hứa Y Y định diễn cái gì, như là nhớ tới chuyện gì đó cô bỗng nhỏ giọng cười một tiếng. Mà vừa hay nụ cười này lại bị Hàn Phi Vân nhìn thấy. Anh ta lại càng có hứng thú với cô nhiều hơn.

"A! Điều này tốt nhất nên hỏi cô Hứa tôi cũng muốn biết chuyện gì xảy ra!" Tô Ngọc Cầm ngồi xuống ghế, vừa rồi ở chỗ mọi người không nhìn thấy Hứa Y Y đã đạp cô một cái.

Hai mắt đạo diễn hơi chuyển sau đó hướng về phía Hứa Y Y.

"Đạo diễn vừa rồi... vừa rồi..." Cô ta len lén liếc Tô Ngọc Cầm một cái sau đó như tranh chấp thật lâu mới rụt rè, sợ hãi nói: "Vừa rồi... là do... tôi... tôi... tự ngã không phải do Ngọc Cầm đẩy. Đúng, chính là như thế! Mọi người đừng trách cô ấy, là do tôi đứng không vững. A... còn có đừng đem chuyện này nói cho Hạ tổng... tôi sợ... sợ... anh ấy tức giận."

Lời cô ta vừa dứt, tiếng xì xào bàn tán âm thầm vang lên.

Ở một bên Tô Ngọc Cầm không khỏi thầm khen ngợi kĩ năng diễn xuất của Hứa Y Y, xem ra cô ta được đề cử vào vai này đúng là có chút thực lực.

"Vậy sao cô còn bày ra dáng vẻ này làm gì?" Tô Ngọc Cầm gảy nhẹ móng tay hỏi. Vừa rồi cô còn thắc mắc tại sao cô ta lại nghiêng người hóa ra là để bày trò này. Hazzz xem ra cuộc sống mới của cô sẽ thú vị hơn trước rất nhiều đây.

Dáng vẻ này của Tô Ngọc Cầm càng khiến mọi người nhận định Hứa Y Y vì sợ Tô Ngọc Cầm nên mới nói thế. Họ như thể quên mất dáng vẻ sáng nay của Hứa Y Y đáng sợ như nào. Họ cũng quên mất việc vừa rồi có máy quay ghi lại tất cả mọi chuyện.

Hứa Y Y cúi đầu "Tôi... tôi... Ngọc Cầm... cô đừng... đừng ép tôi!"

"Ngọc Cầm, sao cô lại nói như vậy mau xin lỗi Y Y!" Đạo diễn đau đầu nói. Vốn dĩ ông ta còn thưởng thức cô nhưng xem ra ông ta nhìn lầm.

"Đúng vậy! Ngọc Cầm mau mau xin lỗi đi! Y Y tốt bụng như vậy nhất định không để bụng!" Đám người nhao nhao nói. Họ không cần lời giải thích nào hết mà bởi vì dăm ba câu nói của Hứa Y Y mà nhận đinh Tô Ngọc Cầm là kẻ gây ra lỗi. Một phần vì họ nghĩ vậy, phần nhiều là muốn lấy lòng Hứa Y Y vì kim chủ sau lưng.

Tô Ngọc Cầm im lặng nhìn đám người rồi nhìn Hứa Y Y. Xem ra địa vị thực sự là thứ quan trọng quyết định vị trí của một người. Cho dù bạn có giỏi, có thân thiện giúp đỡ người khác nhưng bạn không có quan hệ, không tiền tài thì bạn vẫn luôn là kẻ gây ra lỗi lầm mà thôi.

"Không... không cần... là lỗi của tôi... Không cần Ngọc Cầm xin lỗi... đạo diễn!" Hứa Y Y vội xua tay như thể chậm một bước cô ta sẽ bị đẩy ngã tiếp.

Tô Ngọc Cầm nhíu mày, đứng lên nói: "Nếu tôi không xin lỗi thì sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.