*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windy
Ngày mười bốn tháng hai, Lương Dĩ Toàn cùng Biên Tự hẹn đi lĩnh chứng.
Nói xong “Có cô ấy mỗi ngày đều là ngày hoàng đạo”, nhưng chung quy vẫn muốn chọn một ngày cụ thể, trong tết âm lịch hai người đã suy nghĩ, cuối cùng chọn vào tháng Hai.
Ban đầu là Lương Dĩ Toàn đề nghị, dù sao nhắc tới tháng hai, thì ngày đầu tiên nghĩ đến chính là ngày lễ tình nhân.
Nhưng lúc đầu Biên Tự phản đối ý kiến, nói lễ tình nhân với ngày kỷ niệm lĩnh chứng trùng một cái, vậy không phải là sẽ ít đi một ngày kỉ niệm sao?
Lương Dĩ Toàn suy nghĩ việc này hình như là con gái mới xoắn xuýt chứ, cô không để ý, sao Biên Tự lại tự nhắc tới rồi.
Lúc ấy hai người tranh luận mấy câu, Lương Dĩ Toàn đã nghe ra ý của Biên Tự.
Anh ghen tỵ đến Peach cũng có thể có áo mũ quả dưa được cô tự may cho để mặc, anh lại vẫn không nhận được món quà nào từ cô, cho nên tính toán tìm thêm nhiều ngày kỉ niệm để có thêm cơ hội.
Lương Dĩ Toàn dở khóc dở cười, nghĩ thầm nếu Biên Tự cũng có thói quen viết nhật ký, mưu trí của anh nói không chừng còn đặc sắc hơn cả cô.
Cô nói, hai ngày kia trùng vào một ngày, kỉ niệm hai lần có khi lại có quà lớn hơn chứ?
Biên Tự suy nghĩ, giống như cảm thấy ý nghĩ này không sai, lúc này mới đồng ý.
***
Bốn giờ sáng ngày mười bốn tháng hai.
Lương Dĩ Toàn mơ màng tỉnh lại, cảm thấy tinh thần vẫn chưa tỉnh lại, tưởng rằng đến giờ đồng hồ sinh học, nhưng quay đầu nhìn kĩ cửa sổ, lại thấy bên ngoài tối om, thời gian chắc chắn còn sớm, vì thế liền đổi tư thế nhắm nghiền mắt ngủ thêm lần nữa.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, nghĩ đến mấy tiếng sau phải đi lĩnh chứng, lại bỗng nhiên nảy ra một cảm giác kì quái lẫn khẩn trương, đến tim cũng đập nhanh hơn.
Giống hệt như đêm trước hôm chơi xuân bởi vì quá hào hứng mà không ngủ được, Lương Dĩ Toàn nhắm mắt một lúc lâu cũng không thấy buồn ngủ, nghe bên gối im lặng, nghĩ tới Biên Tự là người cho dù trời có sập cũng mặc kệ quả thật lúc đang ngủ sẽ không để ý tới chuyện này…
Cô thở dài vì mình mẫn cảm, khẽ đổi lại tư thế ngủ một cái.
Vừa xoay người, đột nhiên nghe thấy bên gối vang lên tiếng khàn khàn rất tỉnh táo của anh: “Không ngủ được hả?”
Lương Dĩ Toàn hoảng sợ, quay đầu lại: “Sao anh lại tỉnh rồi?”
“Không phải em cũng vậy?”
Nghĩ tới mỗi một người bị bệnh mất ngủ đều biết rất rõ, trằn trọc trong đêm có thể tìm được một người bạn là chuyện khiến người ta cảm động rơi nước mắt tới cỡ nào.
Huống chi người này còn là người bên gối của mình.
Lương Dĩ Toàn cọ cọ tiến vào trong lòng Biên Tự: “Anh cũng có tâm sự sao?”
“Biết rõ còn cố hỏi.
” Biên Tự cười ôm lấy cô.
“Vì sao lại không ngủ được? Thật
.