Cùng Bạn Trai Cũ Diễn Trò

Chương 29: 29: Ôm Tôi Ngủ




- Mật Kết-

Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh dậy trên một chiếc giường, lúc mở mắt ra vẫn đang còn nằm trong tư thế ôm ấp.

Cố Triêu Hi vô cùng quen thuộc với tư thế thân mật này, lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng lúc này cậu cũng không nhân cơ hội để làm mấy thứ kỳ quái, cố ý trêu trọc đối phương.

*Đọc truyện tại trang chính chủ wattpad-camduongquytmat hoặc wordpress-danmeimiju

Cậu chỉ dụi dụi mắt, nói "Chào buổi sáng".

Nhìn dưới mắt Thịnh Minh Dịch có một quầng thâm đen, cậu hỏi: "Ngủ không ngon à?"

"Chào buổi sáng." Thịnh Minh Dịch ngáp một cái, gương mặt mỏi mệt, "Nằm mơ cả đêm."

Cố Triêu Hi tò mò hỏi: "Mơ thấy gì?"

Thịnh Minh Dịch nghĩ nghĩ, nói: "Quên mất rồi."

Nhưng thật ra anh cũng nhớ được một chút.

Anh mơ thấy mình đến một nơi hư ảo, nơi ấy sao sáng long lanh, có rất nhiều bộ sách đang lơ lửng.

Ở đó anh gặp được mấy người xa lạ, bọn họ cũng mất trí nhớ giống anh.

Không đúng, là bọn họ mất trí nhớ.

Còn anh là giả vờ mất trí nhớ.

wattpad-camduongquytmat

Mấy người kia tận tình khuyên bảo khuyên anh thật thà thì sẽ được khoan dung, nên nói chân tướng cho Cố Triêu Hi biết sớm.

Chuyện này anh nào dám?

Trong mơ anh còn thấy mình gặp được một vị thần tình yêu, anh đứng dưới gốc cây tương tư lớn cầu nguyện với thần tình yêu, xin ngài phù hộ cho tình yêu của chính mình.

Thần tình yêu đồng ý với anh.

"Tôi phải về công ty sắp xếp công việc một chút, " Thịnh Minh Dịch ngồi dậy, nói với người bên cạnh, "Cậu thu dọn chút đồ, buổi chiều chúng ta xuất phát, vé máy bay tôi đã đặt rồi."

Anh xoa xoa đầu cậu, sau đó vén chăn lên xuống giường.

"Ăn sáng đã rồi đi."

Cố Triêu Hi dậy làm sandwich cho anh, hâm nóng một cốc sữa.

Đợi anh xong thì tiễn anh ra thang máy.

wattpad-camduongquytmat

Thang máy từ bên dưới đi lên, từng tầng từng tầng một, lúc thang máy sắp đến nơi, Cố Triêu Hi nói: "Hy vọng lần sau anh chủ động chút."

Thịnh Minh Dịch không hiểu lắm: "Gì cơ?"

Cửa thang máy mở ra, Cố Triêu Hi hôn lên mặt anh, sau đó quay người vào nhà.

Trước khi đóng cửa, cậu thấy Thịnh Minh Dịch đang ngây người ở đó, hình như vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Lợn.

Trong lòng cậu thầm mắng một câu.

Giây tiếp theo, tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Triêu Hi mở cửa ra, Thịnh Minh Dịch xuất hiện ở cửa, hôn lên trán cậu sau đó vội vàng xoay người vào thang máy, rồi đứng trong thang máy vẫy tay với cậu, vừa cười vừa hét: "Đi đây."

Cửa thang máy đóng lại mang theo người đi xuống.

Cố Triêu Hi cũng đóng cửa lại.

Thời học sinh cậu thường tưởng tượng lúc mình và Thịnh Minh Dịch đi làm rồi sẽ như thế nào, lúc ấy nghĩ rằng buổi sáng hai người tỉnh dậy trong một ổ chăn, nói với nhau câu "chào buổi sáng", sau đó thay phiên nhau làm bữa sáng.

Ăn xong lại hôn tạm biệt ở cửa, sau đó đi làm.

Trong giờ làm sẽ thỉnh thoảng lên mạng nói chuyện với nhau, chia sẻ với nhau vài chuyện tào lao hoặc vài chuyện thú vị trong công việc.

Sau khi tan làm sẽ cùng nhau nấu cơm, ăn xong sẽ dắt chó đi dạo.

Trước đây nghĩ mọi thứ thật đẹp đẽ, chỉ tiếc rằng bọn họ lại không thể kiên trì được đến cùng, không thể tặng cho đối phương món quà chúc mừng nhậm chức, không thể chứng kiến đối phương bước vào xã hội rồi dần dần trưởng thành.

Tất cả những thứ nhìn thấy được chỉ là những thay đổi rất lớn mà thôi.

Mà bây giờ, bọn họ dựa vào loại phương thức này ở bên nhau, tuy giống như trở về quỹ đạo vốn có, nhưng nhiều hay ít cũng có những thứ đã khác.

Buổi chiều Cố Triêu Hi đã dọn đồ xong, đợi Thịnh Minh Dịch đến.

wattpad-camduongquytmat

Cậu còn đến tiệm cà phê mạng lúc trước hay đi sau khi gặp lại đối phương, chính là tiệm đối diện với phòng làm việc của Thịnh Minh Dịch, nơi mà có thể nhìn thấy anh.

Nào biết cậu vừa mới bước vào tiệm nhân viên đã chào cậu: "Chào bà chủ ạ."

"Hả?" Cố Triêu Hi ngơ ngác.

"Vì trước đây ngài thường đến đây, cho nên Thịnh tổng của công ty trò chơi Hồ Quang phía đối diện đã mua lại tiệm cà phê của chúng tôi rồi ạ~" Nhân viên đưa cậu đến chỗ cửa sổ.

Cố Triêu Hi phát hiện chỗ mình hay ngồi lúc trước đã bị sửa lại......!

Nơi đó đã sửa thành một căn phòng nhỏ, ngăn ra một chỗ, cửa còn bị khóa lại.

Nhân viên mang chìa khóa đến đưa cho cậu, cậu mở cửa ra, đẩy hành lý vào trong, phát hiện ra bên trong phòng máy tính và ghế đều được nâng cấp lên.

Trên bàn còn để gấu bông và một bó hoa baby khô.

Cậu ngồi xuống, mở máy tính ra nhưng lại chẳng biết chơi gì.

Một lúc sau nhân viên gõ cửa mang kem và trà sữa vào cho cậu, trên cốc còn dán một tờ giấy nhớ, phía trên viết "Sắp xong rồi, đợi tôi thêm lúc nữa thôi".

Là nét bút của Thịnh Minh Dịch.

wattpad-camduongquytmat

Cố Triêu Hi quay đầu nhìn tầng bảy nơi đối phương làm việc, có rất nhiều người vào phòng làm việc của anh, rồi rất nhanh lại đi ra.

Thịnh Minh Dịch gọi điện thoại suốt, xem ra đang rất bận.

Ba giờ chiều, cuối cùng anh cũng đứng dậy, bước đến trước cửa sổ sát đất, vẫy tay với cậu.

Cố Triêu Hi lập tức kéo vali rời khỏi quán cà phê, xuống dưới gặp anh.

Hai người đến sân bay, sau khi lên máy bay Thịnh Minh Dịch nhấn nhấn ấn đường, có vẻ rất mệt mỏi.

"Anh ngủ một lúc đi." Cố Triêu Hi nói.

Thịnh Minh Dịch lắc đầu, mở máy tính ra tiếp tục làm việc.

"Có phải đã làm chậm trễ công việc của anh không?" Cố Triêu Hi hơi ngại.

"Tôi là người hẹn cậu mà." Tay Thịnh Thịnh Minh dịch gõ chữ rất nhanh, "Sẽ xong nhanh thôi, cậu không cần lo lắng."

Thật sự là như vậy Cố Triêu Hi cũng không còn tự trách nữa.

Đến Tokyo thì trời cũng đã tối.

Thịnh Minh Dịch đã đặt khách sạn từ trước, hai người cất đồ xong thì ra ngoài ăn cơm.

"Cậu có muốn thay quần áo không?" Cố Triêu Hi nhìn thấy Thịnh Minh Dịch từ lúc ra khỏi công ty đến giờ vẫn còn mặc tây trang, vẫn luôn cảm thấy anh không giống như đến đây đi du lịch, ngược lại giống như đang đi công tác.

Thế này làm cho cậu cảm thấy có chút áp lực và lo lắng.

"Vẫn chưa kịp thu dọn quần áo, " Thịnh Minh Dịch nói, "Đi ra ngoài mua đi.

Cậu chọn giúp tôi?"

"Được."

Vì thế nhiệm vụ của tối nay biến thành việc này.

wattpad-camduongquytmat

Trước khi ra ngoài Cố Triêu Hi mang theo chiếc máy ảnh lúc trước Thịnh Minh Dịch tặng cậu.

Ăn một bữa tối đơn giản sau đó hai người vừa dạo phố vừa tiêu cơm.

Tokyo vào đêm ánh đèn rực rỡ, ráng chiều lấp ló.

Cậu cầm máy ảnh chụp mấy cô bé cậu bé mặc đồng phục, chụp dòng người qua lại trên phố, chụp những bước chân vội vã trên đường.

Suốt dọc đường Thịnh Minh Dịch vẫn luôn nghe điện thoại, không ngừng nói xin lỗi với cậu.

Cố Triêu Hi cũng không tức giận.

Đều là người trưởng thành, cũng đã đi làm rồi, cậu có thể hiểu được.

Hơn nữa bọn họ bây giờ cũng chẳng phải người yêu, cậu không có tư cách tức giận trách móc với đối phương.

Sau khi kết thúc cuộc gọi thứ bảy Thịnh Minh Dịch tắt điện thoại, đưa cậu vào một khu trung tâm thương mại, nhờ cậu chọn quần áo giúp mình.

Cố Triêu Hi vẫn thích làm những việc này, cậu cảm thấy thế này rất tình cảm.

Ngày trước bọn họ thường mua quần áo giúp đối phương, cậu rất thích làm dáng cho Thịnh Minh Dịch thật đẹp trai, để anh trở thành tiêu điểm trong trường học.

Sau đó cái người đẹp đến mức suất sắc này sẽ chẳng quan tâm đến người khác, chỉ có mình cậu mà thôi, như vậy sẽ khiến cậu nhận được cảm giác thỏa mãn to lớn.

Cậu chọn cho Thịnh Minh Dịch một chiếc áo sơ mi in hoa, một cái quần đùi màu lam, lại chọn thêm giúp anh một đôi tất cao cổ.

Sau khi thay xong nhìn cả người Thịnh Minh Dịch thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng cũng có chút hơi thở đi nghỉ ngơi.

Anh cũng chọn cho Cố Triêu Hi giống mình, thế này giống như hai người đang mặc đồ đôi vậy.

Lúc tính tiền Cố Triêu Hi nói: "Tôi mua cho anh."

Thịnh Minh Dịch đương nhiên không thể chấp nhận, cuối cùng nói một hồi lại trở thành hai người mua giúp nhau.

Sau khi quay lại khách sạn, Thịnh Minh Dịch mở điện thoại lên xử lý công việc.

Cố Triêu Hi đi tắm.

Quan Tuấn Hào nhắn wechat hỏi: 【 Thế nào? Có cần tìm người đánh cậu không?? 】

Thịnh Minh Dịch: 【......!Muốn đổi tổng tài thì cứ nói thẳng.

Quan Tuấn Hào: 【 Cậu biết tôi đang nói gì mà! Tôi muốn giúp cậu khôi phục trí nhớ đấy! Những thứ nói trước kia cậu quên rồi à? 】

Thịnh Minh Dịch: 【 Không quên, nhưng mà cách của anh không được bình thường.

Quan Tuấn Hào: 【 Sao lại không được bình thường? Trong phim toàn diễn như thế.

Khá là thú vị đấy chứ! 】

Thịnh Minh Dịch: 【 Biết rồi, anh chẳng qua thấy vui thôi chứ gì.

Có phải anh cũng đến Nhật Bản rồi đúng không? Anh định cosplay hắc bang đánh tôi một gậy à? 】

Quan Tuấn Hào: 【......!Sao cậu lại biết? Nhưng chủ yếu là tôi sợ người khác không biết nặng nhẹ, đánh cho cậu ngốc luôn.

Thịnh Minh Dịch: 【 Anh thì biết nặng nhẹ? 】

Anh thật sự không muốn nói chuyện với Quan Tuấn Hào.

wattpad-camduongquytmat

Trong phòng có hai chiếc giường, Cố Triêu Hi tắm xong thì leo lên một chiếc, Thịnh Minh Dịch tắm xong thì cũng leo lên chiếc còn lại, không nghĩ đến đối phương lại có ý kiến.

"Anh có ý gì?" Cố Triêu Hi ngẩng đầu nhìn anh, "Tối hôm qua còn ngủ cùng nhau, đêm nay lại thế này? Nếu thế này cần gì phải ra đi chơi cùng nhau nữa?"

Thịnh Minh Dịch vội vàng lật chăn ra chạy sang giường cậu.

Anh vừa mời vào chăn, Cố Triêu Hi đã luồn tay vào trong áo anh.

Thịnh Minh Dịch giật mình, vội vàng đè tay cậu lại.

Cố Triêu Hi lập tức rút tay lại, quay người đưa lưng về phía anh.

"Haizz......"

Thịnh Minh Dịch không biết làm sao.

Anh dịch lại gần nắm lấy vai đối phương, nhẹ nhàng lật cậu lại.

"Hôm nay mệt lắm rồi......!để hôm khác được không?"

Cố Triêu Hi quay đầu lại nhìn anh, giọng nói có chút tủi thân: "Vậy có thể ôm tôi ngủ không?"

Yêu cầu này vẫn có chút......!làm khó.

Nhưng Thịnh Minh Dịch thật sự không thể từ chối.

Anh cũng rất muốn ôm cậu.

Thậm chí còn muốn thế này thế kia với cậu, nhưng anh không dám.

Anh dang rộng vòng tay, Cố Triêu Hi lập tức quay người qua dựa vào lồng ngực anh, cánh tay khoác lên người anh, mặt dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng cọ cọ, dáng vẻ cực kỳ biếng nhác.

Cái này quá là nguy hiểm.

wattpad-camduongquytmat

Thịnh Minh Dịch cảm thấy bản thân sắp tiêu rồi.

Đáy lòng anh như có một đốm lửa.

Nhưng anh không thể phát tác, không thể để lửa bùng lên, anh đang phải điên cuồng kìm nén lại nóng nảy của chính mình.

Chuyện này quá đau khổ......!

Thịnh Minh Dịch cho rằng trên thế giới này không có chuyện gì đau khổ bằng việc ôm bạn trai cũ nhưng không thể nói với em ấy mình yêu em ấy.

Bây giờ anh chính là một người đau khổ nhất trên thế giới này.

Loại đau khổ này vẫn kéo dài cho đến hết cả hành trình.

Hai người mặc quần áo mùa hè, bắt đầu du lịch Nhật Bản.

Hoặc nói là Cố Triêu Hi đi dạo Thịnh Minh Dịch lo lắng.

Anh xoắn xuýt lâu lắm rồi, nghĩ ra cả đống phương án, cuối cùng không thể không thừa nhận, cứ trực tiếp quỳ xuống xin lỗi, thẳng thắn thì mới nhận được sự khoan hồng lớn nhất.

Những cách khác bất luận như thế nào dù nhiều hay ít cũng mang tính chất lừa gạt.

Anh cân nhắc, mình không thể tiếp tục lừa đối phương nữa.

wattpad-camduongquytmat

Vì thế, lúc ở tháp Tokyo, cuối cùng Thịnh Minh Dịch cũng quyết định ngả bài với cậu.

"Triêu Hi, tôi có lời muốn nói cới cậu nói."

"Hả?" Cố Triêu Hi cười, "Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với anh."

"Vậy cậu nói trước đi." Thịnh Minh Dịch rất phong độ.

"Hay anh nói trước đi." Cố Triêu Hi nói, "Tôi phải căn cứ vào những lời anh nói để quyết định xem tôi phải nói gì."

"Tôi cũng vậy." Thịnh Minh Dịch nói, "Cậu trước."

"Được rồi." Cố Triêu Hi dừng lại một chút, sau đó nhìn anh, cực kỳ nghiêm túc nói, "Tôi vẫn muốn nói với anh về quan hệ của chúng ta.

Anh thích tôi, đúng không?"

Thịnh Minh Dịch do dự một chút, sau đó gật đầu.

"Em cũng thích anh," Cố Triêu Hi nói, "Em muốn chuyển chính thức.

Em muốn chúng ta chính thức yêu đương.

Anh không cần nghĩ đến những chuyện đã qua nữa, sau này cũng đừng nhắc đến nữa, chúng ta cứ coi như là một bắt đầu mới, được không?"

Thịnh Minh Dịch: "......"

Anh tính ngả bài, em lại bảo anh đừng nói nữa???

Đương nhiên là--

"Được!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.