Cùng Bạn Trai Cũ Diễn Trò

Chương 26: 26: Hê Hê




- Mật Kết-

"Không được."

Thịnh Minh Dịch rút tay mình ra: "Cậu đi ngủ đi, tôi còn công việc phải làm."

Nói xong thì vào thư phòng.

Anh vừa nói mình phải làm việc thì Cố Triêu Hi cũng không trêu anh nữa, ngược lại còn hâm nóng một cốc sữa bò mang vào thư phòng, đặt lên bàn cho anh, sau đó chuyển ghế, nằm bò ra bàn nhìn anh.

Nhưng lại thấy Thịnh Minh Dịch ngồi ngẩn ngơ trước máy tính, không mở gì ra cả.

Một cơn mưa xối xả bất chợt rơi xuống, rào rào rơi vào trái tim anh, khiến cho Thịnh Minh Dịch tâm loạn như ma.

Cố Triêu Hi đứng dậy đi đóng cửa sổ.

wattpad-camduongquytmat

Rồi ra ngoài lấy cái áo khoác vào choàng lên cho Thịnh Minh Dịch, sau đó lại tiếp tục ngồi cùng anh.

Nếu bọn họ là một đôi vợ chồng, cảnh tượng này chắc chắn sẽ ấm áp lắm.

Vợ cùng mình làm việc, người đàn ông nào cũng sẽ hăng hái hơn rất nhiều.

Nhưng bọn họ không phải vợ chồng, cũng chẳng phải người yêu.

Một lúc sau Thịnh Minh Dịch quay đầu nhìn người bên cạnh mình: "Xin lỗi, cậu ở đây tôi không thể làm việc được."

"Tôi quấy nhiễu trái tim anh sao?" Cố Triêu Hi đứng lên, cười nói, "Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của tôi, vậy tôi đi ngủ đây."

Đợi đến lúc cậu rời khỏi thư phòng Thịnh Minh Dịch đứng dậy khóa cửa lại, sau đó quay lại chỗ máy tính, hai tay chống đầu trầm mặc một lúc, sau đó dùng sức xoa xoa mặt mình.

Bực bội.

Cực kỳ bực bội.

*Đọc truyện tại trang chính chủ wattpad-camduongquytmat hoặc wordpress-danmeimiju

Anh bưng cốc sữa lên uống, uống được một nửa lại nghĩ đến mấy nội dung không được hài hòa cho lắm, bỗng nhiên không uống nổi nữa.

Đúng là tự tạo nghiệp chướng.

Hai tay Thịnh Minh Dịch đặt trên bàn phím, mở trang tìm kiếm ra, anh nhập vào ba chữ "bạn trai cũ", lại xóa đi, đổi thành --"Mất trí nhớ", sau khi xem sơ qua một lượt kết quả tìm kiếm anh lại tìm mấy thứ như "tôi mất trí nhớ" "sau khi mất trí nhớ" "làm sao để hồi phục trí nhớ" "tôi rốt cuộc yêu ai" "tôi có được tính là trai đểu không".

Một đống các kết quả loạn tùng phèo hiện ra trang chủ, anh xem rất nhiều, còn tìm ra khá nhiều tiểu thuyết.

Cái gì mà《 Sau khi mất trí nhớ yêu đương với tổng tài 》, 《 Sau khi mất trí nhớ gả vào nhà giàu》, 《 Sau khi mất trí nhớ tôi nổi tiếng rồi 》......!Nguyên nhân mất trí nhớ của nhân vật chính trong mỗi truyện không giống nhau, câu truyện nào cũng khá là ly kỳ.

Đọc tiểu thuyết đến tận ba giờ sáng, Thịnh Minh Dịch thật sự không thể thức được nữa mới tắt máy tính lên lầu đi ngủ.

Quả nhiên Cố Triêu Hi đang nằm trên giường anh, chỉ nằm bên phải, để lại cho anh một chỗ rộng.

Thịnh Minh Dịch ngồi xuống giường, nhìn cậu một lúc, không nhịn được vươn tay ra vuốt ve gương mặt cậu.

Đang vuốt anh lại nghĩ đến câu hỏi mà Cố Triêu Hi hỏi hôm trước, nên không dám vuốt nữa, vội vàng rút tay lại.

Tuy rằng đối phương nói không để ý anh rốt cuộc yêu ai, nhưng anh cũng không phải ngốc, đương nhiên biết người ta chỉ nói vậy thôi, trong lòng nhất định sẽ cực kỳ để ý đến lựa chọn của anh.

Đừng thấy người nào đó bây giờ đang nhiệt tình như lửa, yêu thương nhung nhớ, dùng đủ loại câu dẫn với anh, nhưng anh biết tất cả chỉ là thử mà thôi!

Thử thì thôi không tính đến, nhưng vấn đề mấu chốt ở đây là dù anh có chọn như thế nào thì cũng là sai.

Người khác đặt câu hỏi cần đáp án, Cố Triêu Hi đặt câu hỏi là cần mạng.

Thịnh Minh Dịch thở dài.

wattpad-camduongquytmat

Trong lúc anh vô tình quay đầu lại thì đột nhiên phát hiện ra trên tủ đầu giường của mình có thêm hai món đồ.

- - đồ dùng quan trọng cho cuộc sống hài hòa.

Trước khi Cố Triêu Hi ngủ còn cố ý để hai thứ đồ này ở đây.

Đây là ám chỉ trần trụi, là bẫy rập.

Âm hiểm, quá âm hiểm.

Thịnh Minh Dịch vội vàng cầm lấy hai món đồ kia vứt vào thùng rác, sau đó sang phòng bên cạnh tắm rửa rồi ngủ.

Nằm xuống không bao lâu anh lại bò dậy quay lại phòng ngủ chính, dùng điện thoại soi sáng thùng rác, bắt đầu lục lọi, muốn nhặt lại hai món đồ kia đặt về chỗ cũ.

- - nhưng tìm nửa ngày vẫn không tìm được.

"Đang tìm gì vậy?"

Giọng nói của Cố Triêu Hi thình lình vang lên.

Thịnh Minh Dịch hoảng sợ, ngồi bệt xuống đất.

"Tôi......"

"Ở đây." Cố Triêu Hi nghiêng người kéo ngăn kéo ra, nhìn anh, nói, "Cho nên anh thích làm mấy việc này với tôi sau khi tôi ngủ sao?"

Thịnh Minh Dịch nhặt hết rác bỏ lại vào thùng: "Cậu đừng nói linh tinh."

"Chậc chậc chậc, " Cố Triêu Hi nhoài người trên giường thong thả đung đưa chân, "Không ngờ anh lại là loại người này."

Mặt Thịnh Minh Dịch tái xanh: "Tôi cũng không ngờ cậu là loại người này."

Dọn sạch rác xong anh đứng dậy, muốn đi ngủ nhưng Cố Triêu Hi lại kéo lấy góc áo anh.

"Chúng ta nói chuyện."

"Ngủ."

"Vậy tôi về đây." Cố Triêu Hi lật chăn ra muốn xuống giường.

"Đừng đi, " Thịnh Minh Dịch theo bản năng đè cậu lại, rồi lại cảm thấy câu "đừng đi" của mình hơi kỳ lạ, vì vậy lại bổ xung thêm một câu, "Muộn lắm rồi."

Cố Triêu Hi cố chấp muốn đứng dậy.

wattpad-camduongquytmat

Thịnh Minh Dịch lại đè vai cậu xuống: "Bên ngoài đang mưa."

"Mưa thì làm sao?" Ánh sáng trên màn hình điện thoại tắt đi, căn phòng chìm vào bóng tối, Cố Triêu Hi nói, "Trời mưa thì tôi có thể không hiểu rõ ràng không biết gì cả mà ở nhà anh sao?"

Cậu dùng sức đẩy đối phương ra, Thịnh Minh Dịch không còn cách nào khác chỉ có thể đưa tay ra ngăn.

Hai người lôi lôi kéo kéo, cố chấp như nhau.

Một người muốn đi, một người muốn ở.

Một lúc sau một tiếng sấm vang lên làm Cố Triêu Hi giật mình, Thịnh Minh Dịch nhân cơ hội nhét cậu vào trong chăn, bản thân cũng vào theo, ôm chặt lấy cậu đề phòng cậu chạy trốn.

"Tôi......" Cố Triêu Hi muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị tiếng sấm dọa cho rụt cổ lại, theo bản năng chui vào lòng anh.

Nói ra thì hơi mất mặt nhưng cậu thật sự rất sợ sấm sét.....!

Thịnh Minh Dịch còn nhỏ giọng cười trên đỉnh đầu cậu.

Cố Triêu Hi không nhịn được cho anh một đấm, nhưng vốn dĩ cậu đang bị ôm nên không thể dùng sức được, một quả đấm không đau cũng chẳng ngứa, ngượclại lại giống như tán tỉnh ve vãn.

"Tôi đi kéo rèm cửa sổ."

Thịnh Minh Dịch buông cậu ra, nâng chăn lên vượt qua người cậu đi đến chỗ cửa sổ kéo rèm, sau đó quay lại đẩy đẩy cậu: "Cậu ngủ bên trong."

Cố Triêu Hi lăn vào phía trong, để chỗ cho anh.

wattpad-camduongquytmat

Thịnh Minh Dịch lên giường, nghiêng người chủ động ôm cậu vào lòng, kéo đầu cậu vào trước ngực mình, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, nói với cậu: "Ngủ đi, đừng sợ, nếu nó đánh cũng sẽ đánh tôi trước, không đánh vào cậu đậu."

"Đương nhiên phải đánh anh trước, " Cố Triêu Hi oán giận nói, "Cái này anh......!anh......"

Cậu nghiến răng ngiến lợi nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời nói nặng lời nào cả.

Bên ngoài tiếng sấm không dứt, cái ôm của Thịnh Minh Dịch lại thật vững vàng, cậu không nhịn được hỏi: "Bây giờ anh không sợ mối tình đầu của anh để ý à?"

"Cậu không nên hỏi những loại cậu hỏi này ở những lúc như thế này đâu?" Thịnh Minh Dịch hơi hơi cúi đầu, "Cậu muốn ngủ một mình à?"

"Là tôi sai." Cố Triêu Hi vội vàng ôm lấy đối phương, còn gác cả chân lên người anh.

Một lát sau cậu lại nói: "Thật ra anh không cần phải như vậy đâu......!con người đều phải hướng về phía trước, người ta cũng không còn nữa, anh cũng không thể thủ tiết mãi được đúng không? À không đúng, anh là công...!dù sao cũng là ý đó.

Người khác còn yêu đến mười mấy lần ấy chứ, anh mới lần thứ hai thì có là gì? Anh không cần thiết phải tự trách, không cần xoắn xuýt.

Anh nên bước ra ngoài, ôm lấy tương lai, cũng ôm lấy tôi.

Hãy tin rằng chỉ cần anh vui vẻ hạnh phúc thì mối tình đầu của anh cũng chúc phúc cho anh."

"Không đâu, " Thịnh Minh Dịch nói, "Tính chiếm hữu của em ấy rất mạnh, nhất định sẽ nguyền rủa chúng ta."

"Sao lại hẹp hòi thế." Cố Triêu Hi thuận miệng nói, "Sao anh lại thích được người như vậy cơ chứ?"

"Không cho phép nói xấu em ấy." Thịnh Minh Dịch thế mà lại tức giận, "Càng không được nói xấu em ấy ở trên giường tôi."

Cố Triêu Hi: "......"

Tôi bị mắng vì nói những điều không tốt về bản thân?

Còn công lý nữa không hả?

Cậu muốn nhảy lên đánh người, nhưng mà bên ngoài lại đánh một tiếng sấm rõ to, nên đành phải uất ức.

"Xin lỗi......" Cậu nhẹ nhàng kéo kéo áo đối phương, ăn nói nhỏ nhẹ khép nép, "Tôi không cố ý đâu, tôi chỉ là...!chỉ là có chút ghen tị với cậu ta...!có phải tôi cũng không được ghen tị với cậu ta không? Nhưng tôi thật sự có chút ghen tị...!tôi ghen tị cậu ta khiến cho anh nhớ mãi không quên, khiến anh nhìn trúng tôi, khiến anh không thoát ra được bóng ma ấy, ôm lấy tương lai...!tôi biết tôi không bằng cậu ấy, tôi chỉ là....."

Tủi thân.

wattpad-camduongquytmat

Cố Triêu Hi cảm thấy mình nghe mình nói xong cũng muốn khóc luôn.

Hèn mọn, bây giờ đúng là rất hèn mọn.

Tiểu thuyết không hề lừa người, bạch nguyệt quang đã chết đúng là bất khả chiến bại!

Tuy rằng người kia chính là bản thân mình, nhưng cũng rất đáng ghét.

Cũng may người kia là chính mình, cậu còn có sức mà chiến chứ nếu đổi thành người khác nói không chừng cậu đã tức chết rồi.

"Tôi không nói nữa, không phá hỏng tâm tình của anh nữa......" Cậu ra vẻ đáng thương buông Thịnh Minh Dịch ra, xoay người, quay lưng về phía anh, "Ngủ đi, mai anh còn phải đi làm."

Tiếng sấm không ngừng vang lên, cậu run bần bật, sau lưng run rẩy.

Cậu cảm thấy bản thân nhìn bề ngoài thật đáng thương, trong lòng nghĩ nhanh ôm tôi đi, đến ôm tôi nhanh lên!

Một lát sau, Thịnh Minh Dịch ôm cậu từ phía sau, Cố Triêu Hi lại bắt đầu không vui, cậu không hiểu Thịnh Minh Dịch bị gì nữa, lúc thì đối với cậu của quá khứ trung thành không đổi, lúc thì lại dịu dàng với cậu của hiện tại.

Cậu cũng không hiểu bản thân mình bị gì nữa, không biết bản thân rốt cuộc là hy vọng đối phương yêu cậu của hiện tại, hay hy vọng anh nhớ mãi không quên cậu của quá khứ.

Trong vô vàn sự rối rắm, cậu rơi vào giấc ngủ.

Mơ được nửa giấc mơ, cuối cùng cậu cũng nhớ ra kế hoạch của mình là để Thịnh Minh Dịch yêu mình rồi sau đó ruồng bỏ anh.

Nhưng lúc tỉnh lại, lại quên mất chuyện này.

Người đi phòng trống, Thịnh Minh Dịch đã đi rồi.

Trên bàn cơm còn để đồ ăn lại cho cậu, vẫn còn nóng.

Sau khi Cố Triêu Hi ăn sáng rửa bát xong thì đi làm.

Lúc rảnh rỗi lại mua đồ ăn vặt cho Thịnh Minh Dịch, bảo người đưa đến phòng làm việc của anh.

Cậu biết bình thường đối phương không ăn đồ ăn vặt, cậu chỉ muốn thông qua những đồ ăn vặt này nhắc nhở anh một vài chuyện thú vị thôi.

Trong phòng làm việc, bên dưới gầm bàn, hê hê.

wattpad-camduongquytmat

Trong phòng làm việc, trước bàn làm việc, Thịnh Minh Dịch nhìn thấy đống đồ ăn vặt kia, ngay lập tức nghĩ đến một vài nội dung không hài hòa.

Anh gọi trợ lý vào bảo cậu ta phân chia hết đống đồ ăn vặt này.

"Chuyện này không tốt lắm đâu......" Trợ lý ngập ngừng nói, "Người yêu của ngài chắc sẽ không vui đâu?"

"Đây không phải là vấn đề cậu cần quan tâm, " Thịnh Minh Dịch khoát tay, "Đi đi."

Trợ lý ngay lập tức ôm lấy đống đồ bỏ chạy.

Liên tiếp mấy ngày, ngày nào cũng có đồ ăn vặt được mang đến phòng làm việc của tổng tài, sau đó lại bị trợ lý mang đi chia cho mọi người, nhân viên đều rất vui, ai ai cũng khen tình cảm của bọn họ tốt, Thịnh Minh Dịch lại sầu đến mức tóc sắp bạc đến nơi rồi.

Vì sợ Cố Triêu Hi đuổi theo hỏi vấn đề cần mạng kia, lại thêm công việc bận nữa nên nhà anh cũng chẳng về, ngày nào cũng ở công ty.

Cố Triêu Hi cũng không đến công ty quấy nhiễu anh.

Cứ như vậy liên tiếp nửa tháng, vào một buổi sáng nào đó Thịnh Minh Dịch đột nhiên ngất xỉu.

Lúc ngã xuống anh đã nghi ngờ rằng bản thân đột quỵ.

Cũng may có Quan Tuấn Hào ở đó, vội vàng đưa anh đến bệnh viện.

Trên đường đi đầu Thịnh Minh Dịch đau như muốn nứt ra, anh nắm lấy tay Quan Tuấn Hào nói: "Tôi muốn lập di chúc....!tất cả cho em ấy....!tiền của tôi, cho em ấy hết......"

"Cậu sẽ không sao hết!" Quan Tuấn Hào cầm lại tay anh, an ủi, "Cậu sẽ không sao hết! Tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, bảo cậu ấy đến thăm cậu!"

May là Thịnh Minh Dịch không đột tử.

Anh đã được cứu sống.

wattpad-camduongquytmat

Sau khi tỉnh lại mở mắt ra phát hiện người đang canh giữ bên giường là Quan Tuấn Hào, anh có chút thất vọng.

Quan Tuấn Hào không phát hiện ra anh đã tỉnh, vẫn cúi đầu xem điện thoại.

Anh cũng không lên tiếng, mà lẳng lặng nhìn trần nhà, cho mình thời gian để thích ứng, thích ứng với cảm giác quay lại nhân gian.

Một lúc sau anh mới thất thần gọi Quan Tuấn Hào một tiếng: "Tuấn Hào."

"Aizz!" Quan Tuấn Hào vội vàng quay đầu lại, vô cùng vui mừng, "Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi! Tốt quá!"

Bác sĩ vội vàng đến xem cho Thịnh Minh Dịch, dặn dò anh phải chú ý nghỉ ngơi, sau đó rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Quan Tuấn Hào nói: "Cậu hôn mê ba ngày, người yêu cậu vẫn luôn chăm sóc cậu."

Lúc trước vì Thịnh Minh Dịch vẫn luôn tránh Cố Triêu Hi, Quan Tuấn Hào cảm thấy tình cảm của bọn họ có nguy cơ, vì thế nhân cơ hội này hắn cố gắng miêu tả sinh động chuyện sau khi Cố Triêu Hi biết anh bị ngất thì hoảng loạn như thế nào, khóc lóc như thế nào, lo lắng như thế nào.

Thịnh Minh Dịch lại không nghe vào những lời hắn nói, anh nằm đó, trạng thái trống rỗng.

Đợi đến lúc Quan Tuấn Hào nói xong, anh mấp máy môi, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Tuấn Hào, anh nói xem, làm sao để em ấy biết tôi không mất trí nhớ?"

"Hả?" Quan Tuấn Hào ngu người, hắn hít vào một hơi, không tự giác đè thấp giọng nói xuống, "Cậu không mất trí nhớ? Không đúng, từ từ! Cậu mất trí nhớ lúc nào???"

Giây tiếp theo, Cố Triêu Hi đẩy cửa bước vào.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.