Trên tường thành gió lớn, Chúc Thanh Thần mặc một chiếc váy màu xanh đậm, làn váy tung bay trong gió.
Cô đi phía trước, Tiết Định và Kiều Khải, Kiều Vũ đi phía sau.
Theo lời hẹn, cô phải dừng ở tường thành cuối cùng.
Tô Chính Khâm đang đứng ở cửa thành.
Không phải anh ta là người xấu, thực ra chỉ hơi tự phụ, hành động theo cảm tính, lòng hư vinh còn nhiều hơn sự cầu tiến. Nếu dựa vào tài năng của bản thân thì anh ta không có tiền đồ, cho dù lấy hình ảnh của cô để nổi tiếng cũng chỉ là nhất thời, chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Những điều này, cô đã biết.
Sau này rời khỏi anh ta, trong lòng cũng có khoảng trống rất lớn, cũng đã rất đau lòng nhưng so với trước kia thì cô lại hiểu rõ hơn nhiều.
Nhưng những chuyện kia làm cô không ngại suy nghĩ về anh ta như vậy.
Dù sao hai người đã yêu nhau 5 năm, từ đại học đến khi tốt nghiệp, đã từng cùng nhau mặc đồng phục đi học rồi nghĩ sẽ cùng nhau mặc áo cưới.
Lúc quen nhau, cô với tư cách là Hội trưởng sinh viên mang theo một vài người mới đi kiểm tra ký túc xá.
Chúc Thanh Thần cầm một xâu chìa khóa, thuần thục mở cửa phòng ký túc của Tô Chính Khâm ra, gọn gàng dứt khoát nói: "Xin chào bạn học, trường học kiểm tra kỷ luật sỹ số."
Trong phòng này có 4 người, bây giờ có 3 người đang ngồi chơi game, tất cả đều quay ra nhìn cô.
Một tay Chúc Thanh Thần cầm chìa khóa, một tay cầm sổ, nhìn cả căn phòng một lượt: "Còn một bạn nữa đâu?"
"Trong nhà vệ sinh."
Cô không nói nhiều, đi đến gõ cửa nhà vệ sinh: "Bạn học, phiền bạn mở cửa phối hợp để chúng tôi kiểm tra."
Gần đây có nhiều người ngoài trà trộn vào ký túc của trường học ở nhờ, trong trường xảy ra một số lần trộm cướp, cho nên việc kiểm tra trật tự nội vụ, sỹ số càng phải nghiêm túc hơn. Chúc Thanh Thần phải xác định được trong nhà vệ sinh chỉ có một người, không phải có hai người.
Lúc đó trong nhà vệ sinh, Tô Chính Khâm chỉ biết im lặng, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ nói: "Bạn học, tôi đang tắm, hôm nay có thể linh động một chút không? Phòng của chúng tôi từ trước đến giờ không có ai vi phạm kỷ luật, bạn có thể nhìn sổ ghi chép xem."
Chúc Thanh Thần: "Phiền bạn mặc quần áo tử tế, mở cửa cho tôi nhìn."
"Không phải chứ? Tôi đang tắm dở bạn lại bắt tôi mặc quần áo là sao?"
"Phiền bạn mở cửa."
Cô không phải người khéo nói chuyện, Khương Du thường nói, nếu bây giờ là thời kỳ cách mạng, cô chính là nữ anh hùng Giang Trúc Quân (1) dũng mãnh.
(1) Giang Trúc Quân: Là nhân vật trọng yếu của tổ chức khu Trùng Khánh dưới lòng đất, thời kỳ đảng cộng sản Trung Quốc. Bà cũng là nữ liệt sĩ được đảng cộng sản Trung Quốc truy tặng.
Cứ giằng co mãi nhưng Chúc Thanh Thần vẫn chưa thỏa hiệp.
Tô Chính Khâm là thanh niên tuổi trẻ dễ nóng nảy, thấy thái độ không thỏa hiệp của cô thì bực mình, im lặng một chút, sau đó chỉ mặc một chiếc quần đùi, mạnh mẽ đẩy cửa nhà vệ sinh ra: "Nhìn, nhìn đi! Thích nhìn đúng không?"
Trong nhà vệ sinh, nước nóng bốc hơi lượn lờ, đúng là chỉ có mình Tô Chính Khâm.
Cô nhìn chằm chằm vào thân trên trần trụi, đầu tóc ướt sũng, lông mi vẫn đang đọng vài giọt nước, dù cô là người cứng rắn, cũng không khống chế được máu xông lên não, thoắt cái mặt đỏ bừng.
Nhưng cô là ai?
Cô là đại ca của cả một thế hệ.
Phía sau còn một đống người đang chờ cô dìu dắt để trở thành người đảm nhận trọng trách kiểm tra kỷ luật này.
Vì vậy Chúc Thanh Thần mặc kệ khuôn mặt đỏ bừng của mình, giả vờ bình tĩnh thu hồi ánh mắt, giơ sổ lên đánh dấu xoàn xoạt.
"Đi thôi, cảm ơn đã hợp tác."
Lúc cúi xuống đánh dấu, lông mi cô rung rung không thôi, như mùa xuân đến bất chợt, mưa bay trên khắp các cánh rừng. Hai cái tai nhỏ của cô lộ ra sau tóc mai, vốn dĩ trắng nõn bây giờ cũng đỏ bừng.
Tô Chính Khâm bỗng chốc quên hết tức giận.
Anh ta mặc quần đùi đứng kia, đưa tay sờ cái ót, suy nghĩ xem nên nói cái gì.
Nhưng Chúc Thanh Thần đã quay đầu đi mất.
Lần sau, Tô Chính Khâm đứng chờ ở cửa lớp cô, chuông tan học vừa vang lên, cả đống người ùa ra như ong vỡ tổ.
Cô bị ngăn lại ở cửa lớp thì sững sờ.
Tô Chính Khâm bình tĩnh đứng ở đó, hơi cúi đầu nghiêm túc nói với cô: "Chúc Thanh Thần, tôi có chuyện muốn làm phiền cậu."
"... Cậu nói đi."
Đang ở chỗ người đi qua đi lại, anh ta bình thản nói ra, giọng đều đều: "Lần trước cậu nhìn thấy tôi tắm rửa, mẹ tôi nói danh dự đối với con trai và con gái đều quan trọng như nhau, từ nhỏ tôi đã giữ mình trong sạch, ngoại trừ mẹ tôi, không có ai nhìn thấy bộ dạng tôi mặc quần đùi. Cho nên tôi muốn làm phiền cậu chịu trách nhiệm với tôi."
Lão luyện đến mức có thể trở thành công thức theo đuổi trong sách giáo khoa rồi.
Hết lần này đến lần khác, Chúc Thanh Thần bị anh ta đuổi tới tay.
Dĩ nhiên về sau còn có nhiều chuyện xảy ra, lấy ra một người trong số tất cả những người đi qua cuộc đời của Chúc Thanh Thần, thì hoàn toàn là Tô Chính Khâm.
Cho đến bây giờ thanh xuân của cô đều chưa tách ra khỏi ba chữ Tô Chính Khâm.
Những năm đó có rất nhiều lần thứ nhất đều là trải qua với Tô Chính Khâm.
Lần thứ nhất trốn khỏi nhà cùng anh ta đi đến Tô Châu ngồi thuyền du hồ.
Tháng ba bầu trời xanh thăm thẳm, gió thổi mặt nước gợn sóng lăn tăn, hàng liễu bên hồ đung đưa, hai người nằm trên thuyền gỗ cho đến chiều muộn.
Anh hỏi cô: "Em biết tại sao anh đưa em đến đây không?"
"Bởi vì ngày mai là sinh nhật anh!"
"Sai rồi, là vì pháo hoa tháng ba ở Dương Châu."
"...."
Hai mươi năm sống trên đời, cô là người luôn gò bó theo khuôn phép, bởi vì cô không có bố mẹ nuông chiều cho cô phóng túng và không gian tự do. Cho đến khi Tô Chính Khâm xuất hiện, anh ta dạy cho cô biết trên đời này không phải chuyện gì cũng cần lý do, có đôi khi chẳng kiềng dè gì làm một chuyện chỉ vì mình thích, mình vui lòng.
Lần thứ nhất cùng trải qua đêm giao thừa, hai người uống bia ở quán ven đường đến say khướt, ngồi xiêu vẹo trên sân vận động, không đứng dậy được. Cô ngẩng đầu nhìn Tô Chính Khâm, không biết anh ta lôi đâu ra một chiếc đèn Khổng Minh, ngồi một bên viết nguyện vọng.
Viết xong, anh ta quay đầu vẫy cô: "Đến đây, hai chúng ta cùng nhau thả."
Toàn thân cô mềm nhũn, vẫn đứng lên giữ đèn cho anh ta, nhìn anh ta lấy bật lửa ra châm đèn.
"Anh lấy đèn Khổng Minh ở đâu ra?"
"Anh biến ra đấy chứ."
Cái đèn đang xẹp lép dần căng phồng, từ từ sáng lên rồi dần dần bay lên cao.
Giây phút này, cô nhìn thấy chữ viết trên đèn:
"Chúc Thanh Thần, chờ anh cưới em."
Sau đó, cô bỗng nhiên buông tay, không biết là tại nhiệt độ trên đèn làm cô bị thương hay là vì nguyện vọng của anh ta làm cô bất ngờ.
Anh ta đứng đối diện cô qua chiếc đèn, cười ha ha, nói cô chờ anh ta, nguyện vọng của anh ta chẳng mấy chốc sẽ được thực hiện.
Cô vừa bực mình, vừa buồn cười, nhưng đây cũng là lần đầu tiên có người nói muốn cưới cô.
Đèn Khổng Minh biến mất vào bầu trời đêm nhưng lại ăn sâu vào đáy lòng cô.
Chúc Thanh Thần vẫn luôn không tin vào hôn nhân, lại càng không tin vào tình yêu.
Thế nhưng hết năm này đến năm khác, Tô Chính Khâm đều hứa với cô cùng một nguyện vọng như vậy, đến cuối cùng cô cũng học được cách ước mơ, cũng bắt đầu thử tin tưởng rằng bọn họ sẽ có một kết quả khác biệt.
*
Cô đứng trên tường thành, nhìn Tô Chính Khâm ở phía xa, nhớ lại những điều đã qua trong quá khứ.
Đôi mắt cay xè, cô kiềm chế đến tột cùng.
Cô cúi đầu, bấm số gọi anh ta, đưa điện thoại lên tai.
"Tô Chính Khâm, chuyện ảnh chụp anh định giải quyết thế nào?"
Cô nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa thành đang cúi đầu nhìn cái bóng của chính mình.
Giọng nói anh ta trầm khàn, khẽ nói với cô: "Nếu như em còn tức giận, anh sẽ gọi ngay cho Mosaic, anh sẽ nói rõ mọi chuyện, xin lỗi công khai về chuyện ảnh chụp, anh cũng không cần chức vụ ở Mosaic nữa."
Câu tiếp theo: "Thanh Thần, em quay lại có được hay không?"
Gần như anh ta đang cầu xin.
Trong gió, nước mắt của cô rơi hỗn loạn không ngừng.
Cô muốn nói đồng ý, rồi sau đó chạy về phía anh ta.
Nhưng cô không phải Tô Chính Khâm, cô không lớn lên trong hũ mật, cô không có sự ngây thơ của thiếu nữ. Cô biết nếu hôm nay hai người làm lành, cô có được sự công bằng, giữ vững được nguyên tắc của bản thân thì anh ta sẽ mất đi cơ hội có được ước mơ của cả đời mình.
Cô cúi đầu nhìn anh ta, người đàn ông này đã đổi cách ăn mặc, còn đeo đồng hồ đắt tiền nổi tiếng, tất cả đều rất đẹp.
Trước đây, Tô Chính Khâm chưa từng có khí chất như thế, những năm tháng đi qua cùng cô anh ta đều bận rộn, vất vả như con ruồi mất đầu.
Cô nghĩ, tại sao hai người lãng phí 5 năm chỉ là vất vả, vô vị, nhưng khi cô đi rồi, anh ta lại thoải mái, tự do như thế? Tại sao cô không thể tha thứ cho anh ta, dù anh ta đã thỏa hiệp đến mức này, cô vẫn không chịu nhượng bộ nửa bước?
Thật ra thì hai người đã có vấn đề từ lâu, một năm trước, hoặc cũng có thể trước đó, mỗi người bước đi trên một con đường tương lai khác nhau, hai người đã càng ngày càng xa nhau.
Năm năm sau, mười năm sau, khi Tô Chính Khâm trở thành con người tầm thường, anh ta còn kiên định tin vào lựa chọn ngày hôm nay nữa không?
Khi cô già đi, anh ta còn có coi cô quan trọng hơn giấc mơ của anh ta không?
Cũng tương tự, nếu hôm nay cô thỏa hiệp, đồng ý để những bức ảnh Tây Tạng kia mang tên anh ta thì sau này có thật sự anh ta sẽ không mở miệng đòi hỏi cô những bức ảnh khác hay không?
Nếu cô không đồng ý, anh ta sẽ không lựa chọn lấy trộm ảnh của cô như trước đây sao?
Rất nhiều chuyện giống như Chúc Sơn Hải bạo hành Khương Du bao nhiêu năm, là vì lần đầu tiên nhẫn nhịn, lần thứ hai thỏa hiệp nên sẽ có lần thứ ba, thứ tư thậm chí là cả đời không thoát khỏi vòng luẩn quẩn.
Khi Khương Du khóc, bà thường hay nói: "Nếu bây giờ mẹ ly hôn thì không phải những nhẫn nhịn chịu đựng bị đánh trước kia đều uổng phí sao?"
Luôn hi vọng vào ngày mai, cho dù cái ngày mai đó vĩnh viễn không đến.
Chúc Thanh Thần biết, cô và Tô Chính Khâm đã khác nhau từ nguyên tắc sống cơ bản nhất, dù bây giờ ai là người thỏa hiệp thì tương lai cũng không có kết quả tốt.
Cô không muốn thấy cô và anh ta trở thành Khương Du và Chúc Sơn Hải thứ hai.
Dù không có bạo lực gia đình, cô cũng không muốn tình yêu giữa hai người trở thành hối hận rồi tra tấn lẫn nhau nhưng không thể chia tay.
Cô đứng đó, nước mắt rơi một lúc thì bị gió thổi khô, rồi lại rơi, rồi lại bị thổi khô.
Mặt cô căng cứng, đau rát.
"Tô Chính Khâm." Cô gọi tên anh.
Tô Chính Khâm nắm chặt điện thoại, có dự cảm không tốt.
Đúng như dự đoán, giọng nói của cô cùng tiếng gió truyền đến tai anh ta.
Cô nói: "Chúng ta không thể bên nhau nữa."
"...."
"Anh về đi, tôi sẽ không đến đó gặp anh, cho dù anh đứng đó bao lâu tôi cũng không đến."
"Thanh..."
"Cứ như vậy đi."
Cô nói xong rồi dứt khoát tắt điện thoại.
Tiết Định, Kiều Khải và Kiều Vũ đứng gần đó, không ai nói gì.
Ngoài Tiết Định ra thì không ai biết Chúc Thanh Thần gọi điện thoại cho ai.
Cô tắt máy, rồi bỗng nhiên tháo dây buộc tóc đang buộc kiểu đuôi ngựa sau đầu. Mái tóc đen nhánh rơi xuống vai rồi bị gió thổi tung bốn phía, che khuất cả khuôn mặt.
Cô quay đầu, đi lướt qua ba người, hời hợt nói: "Quay về nhà đi, ở đây gió lớn quá."
Thật ra họ đều nhìn thấy đôi mắt cô phiếm hồng.
Tiết Định nhìn theo bóng lưng cô, bỗng nhiên bước nhanh đuổi theo cô.
Kiều Vũ sững sờ, cũng muốn đuổi theo nhưng bị Kiều Khải nắm cổ tay giữ lại.
"Đừng đi."
"Anh!" Kiều Vũ nghiêng đầu tránh ra, "Tại sao anh nhất quyết không cho em và Tiết Định ở bên nhau?"
Kiều Khải bình tĩnh nhìn Kiều Vũ, hỏi ngược lại: "Em nghĩ là cho đến bây giờ hai người không đến được với nhau vì anh ngăn cản à?"
"Nếu như anh không ngăn cản có lẽ em và anh ấy không trở thành như ngày hôm nay."
"Đúng. Nếu như anh không cản, em đã bị từ chối từ lâu, cậu ta sẽ tránh xa em, ngay cả việc đi bên cạnh cậu ta như ngày hôm nay em cũng không có tư cách."
"Anh...."
"Em không thấy sao? Cậu ta không hề có ý gì với em hết!"
Kiều Vũ tức giận đẩy anh ra, thở hổn hển: "Anh biết cái gì? Anh thì hiểu cái quỷ quái gì? Ngay cả việc thích một người là gì anh cũng không biết thì lấy tư cách gì nói em?"
Nói hết câu, cô ta chạy về hướng cửa thành, không phải đuổi theo Chúc Thanh Thần và Tiết Định, chỉ là lầm lũi chạy ra cửa thành, thoáng qua Tô Chính Khâm đang đứng bất động mất hồn.
Nhưng hai người không ai biết ai.
Xuống cầu thang, Chúc Thanh Thần đứng trong phòng, nhìn về tảng đá lớn nơi Chúa Jesus gặp nạn, trên mặt đá sần sùi còn lưu lại vết máu đã khô từ lâu, không ít người Ki-tô giáo (2) đang quỳ gối hôn lên mặt đá, vô cùng thành kính.
(2) Kitô giáo hay Cơ Đốc giáo là một trong các tôn giáo khởi nguồn từ Abraham, Abraham là tổ phụ của người Do Thái và người Ả Rập, đặt nền tảng trên giáo huấn, sự chết trên thập tự giá và sự sống lại của Chúa Giêsu Kitô như được ký thuật trong Kinh thánh...
Tường thành cổ kính được xây từ những viên gạch vàng thô ráp, bánh xe lịch sử gầm thét đi qua, đã thay đổi nhiều lần nhưng chưa từng phá hủy nơi này.
Nhưng trong nội tâm của cô đã có một thứ thật sự sụp đổ.
Cô ngước nhìn bức tranh Chúa Jesus trên tường, lặng im không nói gì.
Mãi đến khi Tiết Định đi đến sau cô, "Cô tin đạo sao?"
"Không tin."
"Tôi cũng không tin."
Anh không nhìn cô, mà cùng cô nhìn về bức tranh nằm giữa không trung, nơi sáng tối giao thoa. Trên bức tranh, chúa Jesus bị đóng đinh trên cây thánh giá, toàn thân là vết thương chồng chất.
"Mặc dù tôi không tin, nhưng đôi khi cũng rất khâm phục Chúa Jesus, không phải vì ông có cống hiến to lớn thế nào cho tôn giáo, không phải vì tinh thần quý báu ông mang đến cho thế hệ sau này mà chỉ vì khi ông đã theo đuổi điều gì thì dù chết cũng không sợ."
"...."
"Cả cuộc đời, ông ấy vì điều mình muốn có thể liều lĩnh một lần thì dù sau này vì nó mà phải chết, vì nó mà bị ghim mình lên cây thánh giá, máu me đầy mình thì cũng cảm thấy xứng đáng. Chúc Thanh Thần, cô có cảm thấy, ngày hôm nay chúng ta còn sống, sống thật khỏe mạnh, ăn no mặc ấm, sinh hoạt đầy đủ; chúng ta có đủ tay chân, có thể đọc sách mình thích, xem phim mình thích, ăn đồ ăn vặt mình thích, có thể đi chơi đây đó, cầm máy ảnh chụp những phong cảnh đẹp... Thật ra so với ông ấy, chúng ta hạnh phúc hơn rất nhiều đúng không? Có thể làm điều mình muốn nhưng không phải đối mặt chịu đựng như ông ấy."
Cô cúi đầu cười cười: "Tiết Định, anh lại thay đổi phương pháp dạy dỗ tôi sao?"
Người đàn ông bên cạnh thở dài: "Rõ ràng tôi đang an ủi cô, cô gái như cô thật là...."
Anh định nói là không biết tốt xấu nhưng lời đến miệng lại thay đổi.
"Người ta nói đàn ông làm bằng đất, phụ nữ làm bằng nước, Chúc Thanh Thần, tôi thấy chắc cô làm bằng xi măng."
Mắt cô đang sưng đỏ, vì nước mắt nhòe khắp mặt nên giờ thấy rất đau rát nhưng mà cuối cùng cũng phải bật cười. Vừa cười nước mắt lại chảy ra.
Cô cúi đầu nhìn xuống chân, lí nhí nói: "Tiết Định, cảm ơn anh."
Cô nghĩ nghĩ, sau đó nhấn mạnh: "Tiết Định ngạc (nói thẳng), ngạc là cá sấu!"
Tiết Định cười thành tiếng, nhìn người con gái trước mặt, rõ ràng bộ dạng đang rất chật vật, nhưng đôi mắt lại sáng ngời nhìn thẳng vào anh, trong lòng anh khẽ rung động. Cuối cùng vươn tay giúp cô vén sợi tóc đang dính trên gò má ra sau tai, đúng lúc cô cũng đưa tay lên, anh lắc đầu than nhẹ.
"Lã Động Tân luôn luôn bị chó cắn!"