Vành tai hắn khẽ đau đớn, từng nơi môi lưỡi Tư Nhược Trần chạm qua đều mang theo sự tê dại khó nói. Cơ thể Quý Thanh Lâm cứng đờ, hô hấp dồn dập:
"Ngươi...!
"Ngươi phát điên gì hả?"
Lúc hắn nói chuyện đã có hơi khó khăn.
Hắn túm lấy bàn tay châm lửa đang du tẩu trên người mình, thô bạo đẩy y ra, cuối cùng có thể tìm về chút lí trí trong không khí ngập sương mơ màng.
Quý Thanh Lâm lập tức kéo dãn khoảng cách với người kia.
"Nếu đã tỉnh lại thì tìm cách thoát khỏi ảo cảnh để ra ngoài đi!"
Quý Thanh Lâm nghĩ chuyện ở Túy Hoan Lâu giải quyết xong rồi thì ảo cảnh này cũng sẽ được gỡ bỏ.
Giờ y đã tìm thấy bản tâm trong ảo cảnh, nên khôi phục lại cơ thể bình thường cũng rất hợp lý.
Cho đến tận lúc hắn xoay người, nhìn thấy đôi mắt đỏ sậm quỷ dị của y, tà mị bất thường, khiến lòng hắn đột nhiên trầm xuống.
"Đôi mắt của ngươi... sao lại như thế?"
Chẳng lẽ người này vẫn chưa tỉnh lại, vẫn đang chìm đắm trong ảo cảnh?
Trước đó là Tư Nhược Trần của mười năm trước, vậy bây giờ là Tư Nhược Trần của lúc nào đây?
Lúc bị hắn đẩy ra Tư Nhược Trần khẽ cau mày, trên mặt thoáng xuất hiện lệ khí, nhưng khi nghe hắn hỏi thăm mình thì cười khẽ, cầm tay Quý Thanh Lâm đặt lên mắt mình hỏi:
"Người nói thứ này à?"
"Nếu Sư Phụ muốn biết sao không tự xem thử?"
Ngữ khí của y rất thân mật, không giống với bất kỳ lần nào trước đây. Quý Thanh Lâm nâng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ tươi của y.
Bên trong tràn ngập huyết quang cùng sát khí kinh người, Quý Thanh Lâm nhìn mà không kiềm được kinh hãi.
"Người thấy gì?"
Quý Thanh Lâm không trả lời y.
Tư Nhược Trần cũng không bận tâm, chăm chú nhìn vào đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn, nghiêng đầu cười cười.
"Vậy người đoán thử xem, con đã thấy gì trong mắt người?"
"Thấy gì?"
Tư Nhược Trần lắc đầu:
"Sư Phụ, người vẫn chưa đoán mà?"
Khùng à? Ai rảnh để chơi trò ấu trĩ với mi chứ?
Quý Thanh Lâm chỉ đơn giản cho y một chữ:
"Cút!"
Tư Nhược Trần nhướng mi, nhân lúc hắn không chú ý cắn lên cổ hắn một cái.
"A!"
"Ngươi là chó hả!"
Mẹ nó, còn là một con chó điên biết cắn người!
Hàm răng sắc nhọn đâm qua da thịt, đầu lưỡi nếm được vị tanh ngọt.
Đầu lưỡi Tư Nhược Trần liếm vết máu đỏ tươi trên cổ hắn, ngước mắt lên, nhìn chằm chằm cả người hắn dưới lên trên, trong đôi mắt chứa đầy sự chấp niệm điên cuồng.
"Cái này không phải câu trả lời con muốn, người nói lại đi!"
Quý Thanh Lâm nghiến răng nghiến lợi, nhịn lại cảm giác muốn tát tên này một cái.
Không được động thủ, không được động thủ.
Đầu óc của nhân vật chính hiện tại không được bình thường, nếu không cẩn thận bị đánh ngốc luôn thì thật sự không thể thoát ra được.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói:
"Tư Nhược Trần! Lá gan của ngươi lớn thật nhỉ? Còn dám khi sư, ngươi muốn chết đúng không?"
Trong mắt Tư Nhược Trần hiện lên một tia bi thương, lại nhanh chóng bị huyết quang trong mắt lấp đầy, tức đến nổi bật cười:
"Muốn giết con? Cũng đúng thôi, dù sao trong lòng người thì con cũng chỉ là một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Là một món đồ chơi người hứng thú nhất thời mà nhặt về, muốn vứt bỏ thì vứt bỏ. Lúc người vui thì dỗ dành đôi chút, một khi con cản trở người thì không do dự lấy mạng con."
Quý Thanh Lâm nghe đến nổi há hốc mồm.
Y vẫn luôn nghĩ như vậy ư?
Chẳng trách sao trước kia luôn tìm đủ cách muốn thoát khỏi mình.
Quý Thanh Lâm tức đến nổi không thèm quan tâm y nghĩ gì, cười lạnh nói:
"Đúng, ta thật sự nghĩ như thế! Ngươi cũng tự biết thân biết phận."
Tư Nhược Trần thấy hắn rốt cuộc cũng thừa nhận, mặc dù sớm nhận ra nhưng lòng cũng không tránh được đau như dao cắt. Y nổi trận lôi đình, sát khí cơ hồ muốn lao ra khỏi mắt.
Y nhếch môi cười lạnh:
"Con thích người luôn kiêu ngạo như vậy, như thể trên đời này không có thứ gì có thể lọt vào mắt người, cũng không có ai xứng đáng với tình cảm của người."
Đột nhiên y kề sát lại, cười xấu xa:
"Nên con thật sự muốn nhìn thấy hình ảnh người khóc lóc cầu xin dưới thân con, cầu xin con tha cho người, không biết hình ảnh đó thú vị biết bao?"
"Có lẽ là cũng thú vị y hệt loại kia."
Quý Thanh Lâm: "??"
Oắt con này đang nói gì?
Tư Nhược Trần vẫn tiếp tục nói: "Không phải người hỏi con muốn làm gì sao?"
Y kéo người lại, cúi đầu bịt cái miệng chỉ biết làm tổn thương người khác, lưỡi luồn thẳng vào đánh chiếm điên cuồng bên trong, mơ hồ mà khí phách nói:
"Con muốn ch*ch người!"
Quý Thanh Lâm trừng to mắt.
Điên rồi, điên rồi, điên rồi.
Thật sự điên rồi.
Hắn sốc đến mức quên kháng cự cho đến khi bị hôn đến mức không thở được.
Trong cơn hoảng loạn, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ tươi đang cười của Tư Nhược Trần.
Bên trong phản chiếu rõ ràng chính mình đang hoảng hốt đến ngây người.
[Ký chủ, đừng nhìn vào mắt y!]
Trong lúc mấu chốt, Hệ Thống rớt máy nãy giờ cuối cùng cũng trở lại, lớn tiếng nhắc nhở hắn:
[Tộc Giao Nhân có thể mê hoặc lòng người, giỏi nhất là chế tạo ảo giác, cho nên năm đó nguyên chủ mới tiêu diệt toàn bộ tộc Giao Nhân, nhân vật chính dường như vừa mới thức tỉnh năng lực này, nhưng cũng dư sức đối phó với ngài!]
Quý Thanh Lâm tỉnh lại, muốn dời mắt sang nơi khác.
"Muốn chạy ư?"
Tư Nhược Trần nhấc cả người Quý Thanh Lâm lên khỏi mặt nước, ôm chặt hắn trong vòng tay, giống như một con thú dữ đang giữ chặt con mồi.
Y nâng cằm hắn, cúi đầu cắn chặt đôi môi đỏ mọng ướt át.
"Ah..."
Quý Thanh Lâm bị đau, phút chốc thả lỏng phòng bị.
Bốn mắt nhìn nhau.
Quý Thanh Lâm bị đôi mắt nhiếp hồn kia câu mất.
Toàn thân hắn không còn cử động được nữa, đôi mắt dần dần mơ hồ, bị nhấn vào con ngươi như xoáy nước trước mặt...
"Sư Phụ, bắt được người rồi!"
"Lần này cuối cùng thì người cũng không chạy thoát."
Tư Nhược Trần vui sướng nhếch môi.
Hệ Thống thấy Quý Thanh Lâm trúng chiêu không có năng lực phản kháng, khẽ nuốt nước miếng.
[Xong rồi, ý thức đã bị kéo vào mộng cảnh, vào bên trong rồi thì giống như cátrên thớt chờ bị làm thịt, không thể phản kháng.]
Cơ thể Quý Thanh Lâm vốn dĩ đã ở trong ảo cảnh, cho dù hoàn cảnh xung quanh có thay đổi thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể tác động hắn bằng cách thay đổi hoàn cảnh xung quanh.
Một khi ý thức lại bị kéo vào trong mộng cảnh, giống như đi vào một giấc mơ hư ảo nhưng có thật, bản thân trong giấc mơ sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ có chủ nhân giấc mơ mới có thể tùy ý khống chế mọi thứ.
Mà chủ nhân của giấc mơ này không ai khác, chính là kẻ đã kéo hắn vào mộng cảnh, Tư Nhược Trần.
[Ký... ký chủ à, ngài... tự cầu phúc đi...]
Vai chính này hình như có hơi...
ĐIÊN?
*
Quý Thanh Lâm mở bừng mắt, phát hiện mình vẫn ở phủ Nhiếp Chính Vương. Chỉ là đang ở trong phòng mình.
Ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu lên người hắn, tựa như một giấc mơ nhưng lại không phải là một giấc mơ.
Hắn nhìn khắp xung quanh, không thấy Tư Nhược Trần, lúc này mới thở phào một hơi.
Vẫn may, tên điên kia không ở đây.